Thời thanh niên.
WC bị bạn cùng phòng chiếm, Lý Giai thật sự không chờ được nên ôm bụng xuống lầu tới nhà vệ sinh công cộng gần nhất.

Nhưng tới đó rồi cô mới phát hiện mình tới kỳ sinh lý nên lại phải chạy về nhà.
Trong WC vẫn còn có người mà cô thì không muốn chờ nên vội vàng chạy ra nhà vệ sinh công cộng.
Cô tăng ca mấy ngày nên phích đã không còn tí nước nào.

Lý Giai muốn đun ít nước nóng uống nhưng hai cái bếp ga đều có người dùng nên cô tìm bạn cùng phòng xin ít nước nóng pha đường đỏ uống và về phòng nghỉ ngơi.
Đứa nhỏ mới sinh dưới lầu cứ khóc mãi, Lý Giai thì mệt mỏi vì đau bụng.

Cô cố gắng bỏ qua những tạp âm chung quanh và miễn cưỡng thiếp đi.
Cô ngủ không say lắm, cứ nằm mơ mãi.

Cô biết mình đang mơ nhưng không sao tỉnh lại, cũng chẳng thể kêu to hay nhúc nhích.

Mãi tới khi máy nhắn tin rung lên đánh thức cô mới giãy giụa tỉnh lại.
Không trung bên ngoài cửa sổ đã tối đen, trong phòng lại chẳng bật đèn, màn hình máy nhắn tin lập lòe ánh sáng nhạt.

Lý Giai ôm lấy đầu cố gắng lấy lại ý thức và xuống giường.
Trán cô đổ mồ hôi lạnh, Lý Giai duỗi chân mãi mới kéo được giày để đi vào chân rồi vội vã tới bốt điện thoại công cộng gọi điện.
Tin nhắn là khách thuê gọi tới —— Lý Giai cho thuê căn hộ mình mới mua và lúc này khách thuê đang nổi giận đùng đùng vì khóa cửa không mở được và yêu cầu cô lập tức tới xử lý.
Lý Giai chết lặng gác điện thoại.

Cô chỉ cảm thấy mọi thứ quanh mình xoay tròn, sau cơn hoa mắt cô nôn thốc nôn tháo.

Cuối thu mát mẻ, viện thiết kế chọn một ngày tổ chức tụ tập ở khu nướng BBQ nơi công viên ngoại thành.

Công nhân viên có thể mang theo người nhà cùng tham dự.
Anh chàng độc thân Trang Đồ Nam mang theo hai tên “Người nhà”: một là dân công xây tường Dư Đào hai là giám đốc chăm sóc khách hàng của công ty sản phẩm vệ sinh Lâm Đống Triết.
Lý Giai mang theo em trai mình là Lý Văn.
Khu nướng BBQ có bếp lò và ghế dựa, trên bãi cỏ gần đó bày mấy tấm vải bạt sau đó cả đám mạnh ai nấy chơi.

Có chỗ đánh bài, có người tới khu vui chơi gần đó chơi xe đụng…… hoạt động vô cùng tự do không hề có kỷ luật ràng buộc.

Lúc nào chơi mệt rồi mọi người sẽ lại chạy về ăn nướng BBQ.
Có người mang theo cái đài lớn mở nhạc đinh tai nhức óc: “Anh yêu em, yêu mãi không dời……” Trong tiếng nhạc điên cuồng ấy Lâm Đống Triết mang theo mấy người nhảy Street Dance trên cỏ.

Anh chọn mấy động tác đơn giản rồi dạy mọi người cùng nhảy như lũ điên.

Trang Đồ Nam ngồi dưới bóng cây, bên cạnh là lò nướng BBQ.

Anh vừa uống bia vừa nướng cánh gà.

Thấy Lý Giai rời khỏi đám người đang nhảy múa thế là anh hỏi, “Cậu không nhảy à?”
Có lẽ vì vừa nhảy múa dưới ánh mặt trời nên mặt Lý Giai đỏ bừng, bộ dạng cũng thả lỏng, “Nhảy một lần là đổi được hàng dùng thử một tháng cộng một phiếu giảm giá.

Hiện tại tôi đã kiếm đủ đồ dùng thử trong ba tháng, còn thêm phiếu giảm giá nữa nên không cần nhảy tiếp.”
Lâm Đống Triết cõng một ba lô to tới chỗ này, vừa tới nơi anh đã bỏ ra một đống hàng dùng thử cộng phiếu giảm giá để mời gọi.

Lúc ấy Trang Đồ Nam mới biết mấy bịch ‘khăn giấy’ trong túi quà anh lấy lần trước là cái gì và vẫn xấu hổ tới tận bây giờ, “Lý Giai, cậu cách thằng nhãi kia xa một chút, bán…… hứ, người bán băng vệ sinh ắt không đứng đắn gì đâu.”
Lý Giai nhịn cười, “Trang Đồ Nam, sắc mặt cậu vừa rồi đúng là ……, kỳ thực cũng không có gì……, aizzz, cánh gà sắp cháy kìa, lật đi.”
Một mẻ cánh gà vừa chín tới thế là đám quân ô hợp không hiểu từ đâu ào tới vây quanh bếp lò vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Dư Đào và Lâm Đống Triết cũng dán tới.

Dư Đào hào phóng ngồi xuống cầm cánh gà ăn luôn.

Lâm Đống Triết thì rất chân chó mà giúp anh vợ chuẩn bị mẻ cánh gà cùng giăm bông tiếp theo.
Dư Đào cầm lấy lon bia rồi cụng lon với Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết, “Hôm qua cậu bảo sẽ mang em rể tới mình đã định hỏi không biết em rể cậu có phải thằng nhóc tới chỗ chúng ta hồi đại học hay không.

Hóa ra là người quen thật, phải không em rể ruột!!!”
Lâm Đống Triết nhiệt tình đáp, “Đúng thế, anh ruột!”
Anh vợ ruột là Trang Đồ Nam lập tức căm giận nhìn hai tên này.
Sư mẫu ở bàn bên kia gọi Lâm Đống Triết, “Tiểu Lâm, chỗ này có hoa quả, mấy đứa nhỏ các cháu mau qua ăn đi.”
Anh chàng Lâm Đống Triết mang theo “đứa nhỏ” Lý Văn tung ta tung tăng đi qua đó ăn ké.
Không còn “đứa nhỏ” nữa nên cái tên Dư Đào chỉ biết ăn không biết làm bắt đầu lải nhải, “Trong ký túc xá từng bàn tán về em gái của Trang Đồ Nam sau lưng cậu ấy.

Mọi người đều nói nữ sinh trường trọng điểm không nhiều, hơn thế nữa bọn họ sớm hay muộn cũng bị các thầy giáo trẻ hoặc các đàn anh đào đi, dù có yêu đương rồi cũng chia tay.

Ai ngờ hai đứa này lại yêu tới khi tốt nghiệp, còn kết hôn nữa chứ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Trang Đồ Nam tức giận, “Này, tôi còn ở đây nhé.”
Dư Đào uống một ngụm bia và tiếp tục nói, “Hiện tại xem ra yêu sớm và tảo hôn cũng khá tốt, có hậu phương lớn lại ổn định.

Khoảng thời gian trước ông chủ của tôi giới thiệu cho tôi một cô gái.

Hai bên còn chưa hợp sinh thần bát tự đâu mà cô nàng đã quản đông quản tây.

Tuần trước tôi tăng ca làm thêm cho kịp tiến độ mà cô nàng gọi điện tới cơ quan mấy lần, còn bảo tôi lừa gạt.

Tôi vừa phải nỗ lực hoàn thành bản vẽ tới độ muốn hộc máu còn phải đối phó với mấy lời tra khảo của cô nàng kia.

Tới khi được về nhà thấy Trang Đồ Nam đã rút quần áo trên ban công vào nhà cho tôi thế là tôi cảm động chết đi được……”
Dư Đào liếc mắt đưa tình mà nhìn về phía Trang Đồ Nam, “Trang Đồ Nam, nếu cậu mà là nữ thì hai ta đúng là một đôi trời sinh.”
Trang Đồ Nam mắng, “Cút ngay!”
Dư Đào dỗi, “Cậu nói vớ vẩn thế, hai ta đồng hành là có thể giúp đỡ nhau trong công việc, trong cuộc sống cũng hỗ trợ nhau rất nhiều.

Chúng ta là bạn học đại học, cùng nhau làm dự án, làm bài tập, cậu là năm tháng thanh xuân chói lọi của tôi, còn tôi là làn gió mát lành của cậu……”
Trang Đồ Nam nổi hết cả da gà, miệng thì tức giận mắng, “Tôi có là nữ cũng không tới phiên cậu đâu.”
Anh không thèm để ý tới thằng nhãi Dư Đào nói vớ nói vẩn mà hơi xoay người nghe bàn bên cạnh nói chuyện.
Lâm Đống Triết đang nói tới Trang Tiêu Đình, “Vợ cháu giỏi hơn cháu nhiều.

Đơn vị không coi trọng nên cô ấy rất vất vả.

Lúc mờ mịt cô ấy sẽ đọc ‘Hoành Cừ tứ cú’.

Lần đầu tiên cháu nghe thấy còn không biết đó là cái gì……”
Lý Văn mờ mịt hỏi, “Cái gì tứ cú cơ?”
Dư Đào nói, “Anh có chút ấn tượng nhưng quên là cái gì rồi.”
Lý Giai nhẹ giọng nói, “Là danh ngôn của danh nhân thời Bắc Tống, vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng……”
Lý Giai không nhớ hai câu tiếp theo nên giáo sư Chu bổ sung thêm, “Vì vãng thánh mà kế tục học thuyết đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bình.” (Nguồn: chuonghung.com)
Lâm Đống Triết quay đầu cười nói với Lý Giai, “Đúng vậy, cô ấy nói mình không đạt được những mục tiêu cao như thế nhưng giá trị của người giáo viên không lớn không nhỏ, có thể ảnh hưởng tích cực lên học sinh và dẫn dắt họ theo con đường đúng đắn cũng đã tốt rồi.

Cô ấy muốn trở thành ‘Hoành Cừ tứ cú’ của nhà trường.

Cuối cùng dựa vào dũng khí đó cô ấy đã đạt được bằng khen ‘phụ đạo viên ưu tú nhất thành phố’.”
Hai bàn này toàn là giáo sư, lời của anh vuốt mông ngựa cả đám thế là ai cũng gật đầu.

Mấy sư mẫu nhìn anh với ánh mắt tràn trề yêu thương.
Lâm Đống Triết mang vẻ mặt có chung vinh dự, “Sau khi cô ấy đạt giải đại học Tô Châu đã nói chỉ cần cô ấy không chuyển việc thì nhà trường đồng ý thêm một biên chế cho người nhà.”
Sau khi ăn xong các giáo sư đi tản bộ để tiêu cơm.

Lâm Đống Triết mang theo Lý Văn và một đám choai choai chơi xe đụng, khu nướng BBQ chỉ còn Trang Đồ Nam, Dư Đào và Lý Giai.
Dư Đào cảm thán, “Em rể cậu nói vài câu đã dỗ các thầy vui như tết.

Hiện tại tôi đã hiểu vì sao thằng nhãi này có thể xin được thư giới thiệu kết hôn của đại học giao thông rồi.”

Trang Đồ Nam cũng than, “Đúng vậy, động tác của nó quá nhanh, lúc tôi nghe nói cũng há hốc miệng.”
Dư Đào hỏi, “Khi ấy cậu nghĩ sao?”
Trang Đồ Nam nói, “Lúc ấy tôi tức lắm, giận em gái hồ đồ.

Nhưng hiện tại xem ra tôi cũng phải tâm phục khẩu phục.

Kế hoạch hiện tại của bọn nó hiện tại là chậm rãi tìm công việc phù hợp với cả hai, khá giống kế hoạch của ba mẹ tôi lúc đầu.

Tuy nhiên lúc ấy hai đứa đều kiên trì kết hôn để tránh những nghi kỵ trong lúc xa nhau.

Vợ chồng trong lúc ấy có thể cởi mở thương lượng, hiểu rõ và tin tưởng nhau đồng thời ủng hộ công việc của đối phương.”
Dư Đào là kẻ xem mắt lần nào thua lần đó nên rất xúc động, “Đúng là không dễ dàng.”
Trang Đồ Nam nói, “Em gái tôi đang lén lút chuẩn bị thi lên thạc sĩ.

Vốn nghĩ vấn đề hộ khẩu và ở riêng hai nơi sẽ khiến tình cảm bị ảnh hưởng nhưng tụi nó lại giải quyết ngon ơ bằng cách làm tanh bành lên.

Đúng là…… đánh đấm bậy bạ mà lại ngon.”
Ánh mặt trời ấm áp, gió thu ấm áp, tiếng đánh bài ồn ào, tiếng bọn trẻ con cười đùa vang lên không dứt bên tai.

Tất cả đều vui vẻ thoải mái nhưng tâm tình của Lý Giai lại ảm đạm.

Trước khi Trang Đồ Nam rời khỏi văn phòng đã vô tình nghe thấy tiếng động trong phòng họp.

Anh theo bản năng vặn nắm cửa và thò đầu vào nhìn quanh.
Trong phòng hội nghị không bật đèn nên chỉ có ánh sáng từ hành lang theo khe cửa chiếu vào mang theo vẻ lạnh lẽo.

Lý Giai lẳng lặng ngồi trên một cái ghế xoay bên cạnh bàn, hai tay ôm đầu.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Chuyện các kiến trúc sư mang tâm tình sa sút uể oải là chuyện thường thấy nhưng không biết vì sao Trang Đồ Nam lại hối hận vì bản thân đã mở cửa.

Bản năng của anh cảm nhận được nguy hiểm nên muốn xoay người rời đi.
Nhưng làm như vậy thật sự quá không ga lăng vì thế anh nén xúc động muốn chạy trốn và nói: “Lý Giai, muộn rồi, đừng tăng ca nữa.”
Lý Giai không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Trang Đồ Nam tự quyết định, “Vậy tôi đi trước đây, cậu nhớ khóa cửa phòng họp nhé.”
Lý Giai đột nhiên mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng lại mơ hồ, “Trang Đồ Nam, tôi không vẽ được.”
Trang Đồ Nam khuyên, “Lý Giai, nếu thật sự không nghĩ ra thì nghỉ mấy ngày, có khi linh cảm lại tới……”
Lý Giai nói, “Tôi không biết đặt bút thế nào, tôi thật sự không biết làm sao.”
Cả người Trang Đồ Nam là mồ hôi lạnh, áo dính vào người, “Lý Giai, bất kỳ công việc nào cũng yêu cầu thời gian 2,3 năm để thích ứng, cậu đã làm rất tốt rồi……”
Chuông vang lên ba tiếng, bảo vệ dưới lầu sẽ lên kiểm tra từng tầng, xác nhận không còn ai là khóa cửa.
Trang Đồ Nam nóng nảy, “Lý Giai, để tôi đưa cậu về.”
Lý Giai vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Tiếng bước chân của bảo vệ ngày càng gần, đột nhiên Lý Giai rúc vào chân bàn.

Dưới tình thế cấp bách Trang Đồ Nam cũng vèo một cái chui xuống gầm bàn.

Tiếng bước chân của bảo vệ đi xa dần.

Đèn trên hành lang đột nhiên tắt, cả tòa nhà rơi vào bóng đêm.
Bàn hội nghị rất lớn, hai người ngồi trên mặt đất, ở giữa có một khoảng trống nhỏ.
Trang Đồ Nam chậm rãi thích ứng với bóng tối thế là anh cẩn thận bò ra ngoài và sờ so.ạng ngồi vào góc tường.
Lý Giai nhẹ giọng hỏi, “Trang Đồ Nam, vì sao?”
Trang Đồ Nam đột nhiên nổi đóa, “Lý Giai, chúng ta là đồng nghiệp, trong tay còn hai hạng mục chưa hoàn thành.

Cậu đừng có làm tới độ sau này chúng ta không làm việc chung được nữa.”
Lý Giai nói, “Tôi sẽ xin viện cho đổi tổ.”
Trang Đồ Nam chật vật bò dậy sau đó dựa vào ký ức tìm đến cửa với ý định kéo ra và bỏ chạy.
Lý Giai vẫn kiên trì, “Trang Đồ Nam, ngay cả Dư Đào cũng nhìn ra, cậu mau cho tôi một đáp án đi.”
Trang Đồ Nam tức giận mắng, “Dư Đào biết cái rắm gì.”
Lý Giai không từ bỏ, “Cậu biết, vậy cậu cho tôi một đáp án đi.”
Trang Đồ Nam không quan tâm nói, “Lý Giai, cậu có quá nhiều dụ.c vọng nhưng chẳng có cái nào liên quan tới tôi.”
Dù chỉ là lời nói Lý Giai cũng cảm nhận được nhục nhã và chật vật vì thế cô vừa tức vừa kinh ngạc, “Trang Đồ Nam, cậu im ngay.”
Trang Đồ Nam không im, “Tôi hỏi em rể mình nếu em gái tôi không tới được Thượng Hải thì nó có chịu tới Tô Châu không.

Tôi ép hỏi mãi nó mới nổi khùng lên đáp, ‘đương nhiên là được, mọi dụ.c vọng sinh lý hay sinh hoạt của em đều là Tiêu Đình’.”
Anh lặp lại, “Lý Giai, dụ.c vọng của cậu không có tôi, trước không có, giờ cũng không.

Cậu chỉ đang cân nhắc lợi và hại và cảm thấy tôi thích hợp.”
Chuyện cũ vốn tưởng đã quên nay lại rõ ràng trước mặt.

Trang Đồ Nam nói, “Lúc cấp hai có lần tôi đứng lên trả bài rồi bị bạn học phía sau lấy mất ghế.

Tôi không để ý ngồi xuống thế là bị ngã rất mạnh, phải ở nhà nghỉ hai ngày không đi học.

Sau đó một thời gian dài tôi đều nhìn kỹ trước khi ngồi xuống xem ghế còn đó không.”
Những thất vọng, buồn tủi nén trong lòng lại dâng lên đâm vào lòng như tầm gửi khiến anh mệt mỏi, “Lý Giai, nếu lúc ấy cậu thích người khác, dù là vì hiện thực hay vì tình cảm thì tôi sẽ chúc phúc cho cậu.

Nhưng cậu không nói gì đã lấy lại tìm cảm, khiến tôi hoài nghi thật lâu.

Không, phải nói là khiến tôi chật vật và tự ghét bản thân thật lâu.

Mất một năm tôi mới thoát được cảm xúc ấy.

Hiện tại tôi có công việc và cuộc sống riêng, cậu theo đuổi hiện thực thì tôi cũng thế.

Tôi sẽ không vì cậu đối xử tốt với tôi mà thỏa hiệp đâu.”
 
------oOo------
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play