Hẻm nhỏ ở Giang Nam.
Trước khi thi Trang Đồ Nam tưởng thi xong cậu sẽ có thể bỏ xuống gánh nặng tâm lý để vui chơi và xem TV, xem tiểu thuyết thỏa thích nhưng không, cậu nhanh chóng phát hiện mọi chuyện không phải như thế.
Những ngày tháng chờ đợi thật sự nhàm chán, đơn điệu, ăn không ngồi rồi, và quan trọng nhất chính là tâm lý khẩn trương.
Lúc có điểm Trang Đồ Nam quá 3 điểm so với chuẩn vào Phúc Đán và quá 50 điểm cho với điểm vào Đồng Tế.
Mọi người nhà họ Trang đều thở nhẹ một hơi.

Ngoài miệng Trang Đồ Nam không nói nhưng trong lòng vẫn tiếc không thể tới Phúc Đán học.

Giáo viên chiêu sinh của Đồng Tế gọi điện tới Nhất Trung nói điểm của Trang Đồ Nam thừa đủ để vào hệ kiến trúc nhưng kiểm tra sức khỏe trước khi thi đại học cho thấy cậu có chút vấn đề về màu sắc.

Hơn nữa cậu lại là học sinh khoa văn, vì thế dù cậu có thể vào Đồng Tế nhưng chỉ sợ không thể thuận lợi được nhận vào khoa kiến trúc.
Sau khi Trang Siêu Anh biết việc này đã lập tức nghĩ cách tìm bảng đo lường bệnh mù màu về và tiến hành kiểm tra từng trang một.
Trang Đồ Nam quả thực có chút vấn đề về màu sắc.
Hai cha con nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng Trang Siêu Anh nghiêm nghị nói, “Những khoa khác của Đồng Tế cũng đều tốt cả, ba mẹ cực kỳ vừa lòng với kết quả thi đại học của con.”
Trang Đồ Nam đột nhiên ngẩng đầu và kiên định nói, “Nếu không phải khoa kiến trúc thì lúc đầu báo chí nguyện con đã liều một phen để vào Phúc Đán.”
Chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ Trang Đồ Nam đã khiêm tốn, gần như không bao giờ thẳng thắn và thành khẩn thể hiện khát vọng và dã tâm của mình trước mặt người khác.

Nhưng giờ phút này cậu không cam lòng, khát vọng cũng dâng lên.

Hai cảm xúc này đan xen và đấu đá trong lòng, không ngừng kêu gào.

Trang Đồ Nam kiên quyết lặp lại, “Con đăng ký vào Đồng Tế là để học ở khoa kiến trúc.”
Trang Siêu Anh nhìn ánh mắt nóng bỏng của con trai và nhẹ giọng nói, “Trước kia ba có một học sinh muốn thi vào trường quân đội nhưng thị lực lại không tốt vì thế thằng bé đó đã học thuộc lòng bảng đo thị lực, cuối cùng đã vượt qua bài kiểm tra sức khỏe.”
Trang Siêu Anh trở lại căn phòng của hai vợ chồng và giục Hoàng Linh chuẩn bị kem đánh răng, bàn chải đánh răng và quần áo tắm rửa, “Em hỗ trợ thu dọn một chút, anh và Đồ Nam ăn chút cơm rồi chạy suốt đêm tới Thượng Hải.”
Hoàng Linh chỉ thấy hồn vía lên mây, “A? Chạy suốt đêm tới Thượng Hải ư?”
Sau khi lấy lại bình tĩnh cô mới hỏi, “Có cần phải gấp thế không?”
Trang Siêu Anh gật đầu thật mạnh, “Chiêu sinh là chuyện tới sớm được sớm, vì thế hành động sớm có khi sẽ tốt hơn không làm gì.

Đêm nay lên đường thì ngày mai là thứ bảy, trường vẫn sẽ làm việc.

Nếu không sẽ phải kéo dài tới tận thứ hai, có khi những chuyên ngành tốt đều đã đủ sinh viên.

Đây chính là ai đến trước thì được trước, nếu đã hành động thì phải càng sớm càng tốt.”
Trang Siêu Anh nói, “Hơn nữa vạn nhất, anh chỉ nói vạn nhất thôi, nếu không thể vào khoa  kiến trúc thì có khả năng trường sẽ đẩy Đồ Nam tới vài khoa không được chú ý.

Chúng ta tới đó rồi cũng có thể trao đổi với phòng tuyển sinh và tác động để họ chuyển thằng bé tới mấy khoa đứng đầu.”

Trang Siêu Anh và Trang Đồ Nam ăn qua loa bữa cơm sau đó vội vàng ra khỏi nhà đuổi kịp xe lửa tới Thượng Hải.
Giữa hè, trong toa xe sơn màu xanh là mùi mồ hôi, mùi khó ngửi hun người.
Sự tình đột ngột thế nên Trang Siêu Anh không mua được vé ngồi.

Anh vào hiệu sách mua mấy tờ báo và đợi tới lúc lên tàu anh trải báo lên sàn xe bẩn thỉu để cha con cùng ngồi xuống.
Trang Siêu Anh giơ một tay lên soi đèn pin, còn Trang Đồ Nam thì nương đèn pin để lật xem các bảng màu và cố gắng ghi nhớ.
Từ khi Trang Siêu Anh nhắc tới việc học thuộc bảng thị lực là Trang Đồ Nam luôn cầm theo bảng màu để học, dù là trên bàn cơm, trên xe buýt, hay ở phòng đợi…., cậu vẫn luôn giành giật từng giây để học thuộc, nhằm vượt qua kỳ kiểm tra về màu sắc.
Trên bảng kiểm tra bệnh mù màu không có đánh số trang vì thế Trang Đồ Nam nhớ kỹ tổ hợp bên góc trái của mỗi tờ.

Trang Siêu Anh đọc tên chữ cái, hình thù và con số đối ứng với mỗi hình còn Trang Đồ Nam thì đáp xem hình tương ứng là gì.
“Ba hình tam giác thêm một hình tròn, tờ này là số ‘85′.”
“Hai hình vuông thêm một hình tam giác, đối ứng với con ngựa.”
“Ba hình tam giác thêm hai hình tròn, ‘439′.”
“Hai vòng tròn lớn thêm một vòng tròn nhỏ, ’B9’.”
……

Trong ánh đèn tối tăm hai cha con học thuộc tới hơn nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau họ tới Thượng Hải.
Trang Siêu Anh tìm một nhà khách để con trai tắm rửa thay quần áo.

Bản thân anh cũng thu thập một phen mới mang theo Trang Đồ Nam tới Đại học Đồng Tế.
Trang Siêu Anh là giáo viên cấp ba, sau khi móc thẻ giáo viên ra bảo vệ tưởng anh là đại diện của trường cấp ba tới bàn chuyện chiêu sinh nên nhanh chóng cho vào.

Trang Siêu Anh đã nhiều lần tiếp xúc với cán bộ chiêu sinh của đại học nên biết rõ trình tự chiêu sinh của bọn họ.

Anh đi thẳng vào và tìm người phụ trách để nói về ý định của mình khi tới đây, đồng thời hy vọng ông ấy có thể cho con mình một cơ hội thí nghiệm năng lực màu sắc tại chỗ.
Người phụ trách hơi kinh ngạc mà nhìn hai cha con họ.

Ông ấy không kinh ngạc về hành vi của Trang Siêu Anh mà quá ngạc nhiên với tốc độ này, chỉ mới có điểm mà hôm sau cả bố cả con đã tới.

Ông ấy mở ngăn kéo và lấy thư báo trúng tuyển của Trang Đồ Nam rồi đưa cho hai người sau đó mỉm cười nói: “Chút vấn đề về màu sắc không quá ảnh hưởng tới thiết kế kiến trúc vì thế xin hoan nghênh bạn Trang Đồ Nam vào khoa kiến trúc của đại học Đồng Tế.”

Trang Siêu Anh mang theo Trang Đồ Nam vội vàng rời nhà thế là món thịt kho tàu hầm với đậu que Hoàng Linh làm cho cơm chiều vẫn còn thừa hơn nửa.
Trời thì nóng, tủ lạnh nhà họ Lâm đã sớm chất đầy nên Hoàng Linh cũng ngượng không dám bỏ đồ ăn thừa vào đó.

Cô đặt đồ ăn trên bàn và dùng lồng bàn đậy lại định bụng sáng mai xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì sẽ bỏ vào nồi đun nóng rồi ăn tiếp.
Hoàng Linh chỉ nghĩ tới hai cha con đang ở Thượng Hải nên suốt đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau cô dậy muộn, cơm sáng cũng không ăn đã vội chạy tới chỗ làm và hoàn toàn quên mất đồ ăn thừa.
Cô thất thần làm việc nửa ngày, trời lại quá nóng, trong lòng có tâm sự thế nên cô chẳng có tinh thần ăn uống gì.

Giữa trưa cô không về nhà, cũng không tới nhà ăn mà ăn tạm mấy miếng bánh quy coi như xong.
Trang Tiêu Đình ở nhà một mình thì xốc lồng bàn lên thấy thịt kho tàu hầm đậu que đen tuyền còn thừa tối qua.

Cô nhóc do dự một chút nhưng vẫn miễn cưỡng ăn một bát cơm.

Ánh mặt trời chói chang, đứng dưới nắng người ta khó mà mở mắt ra được.

Không thể ở bên ngoài nên Lâm Đống Triết chuẩn bị đi vệ sinh xong sẽ vào phòng ngủ tiếp.

Cậu vừa ra ngoài đã thấy Trang Tiêu Đình đang ngồi xổm trên mặt đất trước cửa WC.
Ánh nắng chính ngọ chiếu lên người mang lại đau đớn nóng rát, không có lý do gì Trang Tiêu Đình lại ngồi xổm đó.

Lâm Đống Triết thấy thế thì lập tức cảm thấy không đúng và ngồi xổm xuống bên cạnh gọi, “Trang Tiêu Đình.”
Trang Tiêu Đình mở mắt nhìn cậu một cái, cả người, cả mặt cô nhóc đều là mồ hôi, sắc mặt thì trắng bệch, môi tím xanh, hai mắt lờ đờ.
Lâm Đống Triết bật dậy nói, “Cậu chờ một chút, tớ đi gọi người.”
Trang Tiêu Đình giật giật môi muốn nói cái gì đó nhưng Lâm Đống Triết đã chạy ra ngoài.
Ý thức của Trang Tiêu Đình ngày một mơ hồ, trong lúc hoảng hốt cô như thấy tiếng Lâm Đống Triết mạnh mẽ đập cửa các nhà và gào lên gọi người.
Lúc sau Lâm Đống Triết lại vọt trở về, “Người lớn đi làm hết rồi, quầy bán quà vặt thì nghỉ trưa nên cũng đóng cửa, trẻ con cũng đều đang ngủ, tớ gọi nhưng không ai dậy.”
Lâm Đống Triết nói xong thì nhảy vào phòng mình lấy một tờ tiền từ tủ quần áo sau đó cậu lại chạy vào trong sân rồi ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Trang Tiêu Đình nói, “Tới không bế được cậu nên cậu cố bò lên lưng để tớ cõng cậu tới đầu hẻm bắt taxi đi bệnh viện.”
Trang Tiêu Đình vẫn không nhúc nhích thế là Lâm Đống Triết quay đầu nhìn cô và nức nở nói, “Trang Tiêu Đình, mau cố bò lên đi.”
Lâm Đống Triết vừa kêu vừa kéo hai cái tay của Trang Tiêu Đình để cô nhóc bò lên lưng mình.

Cuối cùng không biết Trang Tiêu Đình lấy đâu ra sức lực mà cố gắng leo lên lưng Lâm Đống Triết.

Cậu thì túm lấy hai chân của bạn mình rồi cố gắng đứng lên.
Con gái lớn nhanh hơn con trai, dù hai đứa bằng tuổi nhau nhưng cân nặng của Trang Tiêu Đình xấp xỉ Lâm Đống Triết.

Cậu cố hai lần vẫn không đứng lên được.

Tới lần thứ ba Lâm Đống Triết nghiến răng nghiến lợi mà đứng dậy sau đó thất tha thất thểu cõng Trang Tiêu Đình chạy tới đầu hẻm.
Lúc hai đứa nhỏ chạy ra khỏi nhà thì lục tục có người chạy tới, hẳn là do vừa rồi bị Lâm Đống Triết đập cửa đánh thức.

Cậu nhóc vừa chạy vừa hổn hển kêu, “Một người tới…… đầu hẻm cản xe taxi, một người đi tìm…… mẹ Tiêu Đình.”
Gần đó lại có mấy đứa nhỏ túa ra, có người chạy tới đầu hẻm, có người chạy tới khu xưởng.
Mặt trời trắng xóa treo trên cao, không khí cực nóng khiến mọi thứ vặn vẹo mơ hồ.

Tiếng ve kêu phiền lòng người, mồ hôi trên trán Trang Tiêu Đình thì nhỏ giọt lăn xuống cổ Lâm Đống Triết, hòa với mồ hôi trên người cậu và thấm ướt ngực áo.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Đầu Trang Tiêu Đình nhẹ nhàng lắc lư, vài sợi tóc nhẹ nhàng quét qua vai Lâm Đống Triết.
Lâm Đống Triết thở hồng hộc nói, “Sắp…..

đến đầu hẻm rồi……, ông nội nhà họ Lý cũng chạy tới rồi, còn có…… xe taxi, Trang Tiêu Đình, cậu sẽ ổn thôi.”

Hoàng Linh mê man tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy trần nhà màu trắng và mơ hồ hỏi, “Mình đang ở đâu vậy?”
Tầm mắt của cô chậm rãi rõ ràng hơn thế là Hoàng Linh vô ý thức quay đầu thì thấy Trang Tiêu Đình đang ngủ say ở giường bên cạnh.

Tiếp đó là Trang Siêu Anh đang ghé vào giường của con gái mà ngủ gật.

Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đã xảy ra thế là cô bật dậy, muốn xuống giường xem con gái thế nào.
Mu bàn tay đột nhiên truyền tới đau nhức, cô không nhịn được hô một tiếng thế là Trang Siêu Anh giật mình tỉnh lại.

Anh lập tức bật dậy, theo bản năng vươn tay định đỡ vợ.

Nhưng có lẽ vì cuộn người ngủ quá lâu nên chân anh bị tê cứng.

Vừa mới bước một bước anh đã ngã chúi về phía trước, đụng phải thành giường của Hoàng Linh phát ra một tiếng vang lớn.
Trang Siêu Anh vẫy vẫy tay ý bảo anh không sao, đồng thời anh cũng không ngừng nói, “Em đừng nhúc nhích.

Em bị tuột huyết áp và té xỉu nên y tá đã truyền ít đường cho em.”

Hai vợ chồng đồng thời mở miệng, Hoàng Linh nói, “Tiêu Đình không sao, may mà có Đống Triết phát hiện sớm nên ruột thừa không bị bục.”
Trang Siêu Anh nói, “Đồ Nam đã được chọn vào khoa kiến trúc, bọn anh đã thấy thư báo trúng tuyển.”
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng báo cho đối phương về tình huống của con, sau đó cả hai dừng lại.

Bọn họ nhìn nhau rồi Hoàng Linh khẽ cười, Trang Siêu Anh cũng cười và tập tễnh đi tới mép giường ngồi xuống.
Hoàng Linh nói, “Em thật vô dụng, đi tới phòng y tế lấy thuốc cũng xỉu.”
Trang Siêu Anh nói, “Em trông Tiêu Đình cả đêm, lại hai ngày không ăn cơm nên quá mệt mới bị tuột huyết áp.”
Hoàng Linh lắc đầu, “Không phải mệt mà là sợ, lo lắng hãi hùng cả đêm.

Nghe bác sĩ nói kháng sinh có hiệu quả, không cần mổ em mới, mới……”
Trang Siêu Anh vỗ mu bàn tay vợ tỏ vẻ anh đã hiểu và ôn tồn khuyên nhủ cô, “Mổ cũng không sao, giải phẫu cắt ruột thừa chỉ là tiểu phẫu.”
Hoàng Linh vẫn nghĩ mà sợ và áy náy, “Mổ sẽ để lại sẹo, trên bụng con bé có sẹo thì sẽ thật khó coi.

Sao em lại hồ đồ như thế, sao không đổ đồ ăn thừa đi, nếu con bé thật sự xảy ra chuyện thì em, em……”
Có người nhẹ nhàng gõ gõ cửa, Trang Đồ Nam ở ngoài cửa gọi, “Ba, dì Tống làm canh gà và bánh bao chiên để con mang tới, ba mở cửa đi.”

Tống Oánh chuẩn bị thức ăn lỏng và bánh bao.

Trang Tiêu Đình chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thế nên Hoàng Linh đỡ cô nhóc ngồi dậy uống canh gà, ăn táo bào nhuyễn —— đây là thành quả sau khi Tống Oánh nô dịch bắt Lâm Đống Triết dùng thìa cạo.

Còn những người khác thì ăn bánh bao chiên.
Trang Siêu Anh cũng đói lả nên vội cầm lấy bánh bao ăn ngấu nghiến.
Trang Đồ Nam thấp giọng khuyên cha mình, “Ba về nhà nghỉ ngơi đi, con trông mẹ và Tiêu Đình là được.

Ba đã không ngủ ba ngày rồi……”
Hoàng Linh ngước mắt nhìn về phía Trang Siêu Anh thấy bộ dạng anh râu ria xồm xoàm, đôi mắt đỏ bừng, quầng thâm mắt thật sâu.
Trang Siêu Anh nuốt bánh bao và nói, “Y tá có nhiều dặn dò, lại phải đóng tiền viện phí, còn phải chú ý chăm sóc người bệnh.

Ba sợ con làm không tốt nên vẫn để ba ở lại đi.”
Sau đó anh dặn dò, “Y tá dặn em gái con phải đi lại nhiều một chút để thông khí.

Con đỡ em đi lại dọc hành lang, đừng để người khác đụng vào con bé.

Ba nằm tạm lên giường với mẹ rồi chợp mắt một chút.”
Hoàng Linh nhìn chồng tiều tụy thì yên lặng nghĩ: Trang Siêu Anh dùng thật lòng để đối xử với bọn nhỏ như thế thì hẳn đây là lý do để cô nhẫn nại.
 
------oOo------
 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play