Hẻm nhỏ ở Giang Nam.
Hàng xóm trong ngõ nhỏ nghe xong náo nhiệt thì lập tức truyền khắp xưởng về mâu thuẫn của nhà họ Trang.
Vợ chồng nhà họ Trang nổi tiếng là mẫu mực trong ngõ nhỏ vì thế Trang Siêu Anh hoàn toàn không ngờ vợ mình lại không chút nể tình xé rách thể diện của anh và cả nhà anh rồi ném xuống đất mà dẫm.
Anh hận.

Hoàng Linh nói không sai, anh hận, thật sự rất hận.

Mỗi khi Hoàng Linh sắc bén chỉ ra sự bất công và tham lam của cha mẹ anh thì trong lòng Trang Siêu Anh sẽ sinh ra oán hận liên miên, không phải với cha mẹ mà với vợ.
Trước kia chỉ là cãi vã giữa vợ chồng mà Trang Siêu Anh đã không thể nén được thất vọng và oán hận của mình với vợ.

Hiện tại Hoàng Linh đem chân tướng của cái gọi là gia đình vui vẻ, vợ chồng hòa thuận bày ra.

Cô không hề nể nang bày hết những xấu xí trong đó cho con cái và hàng xóm láng giềng xem vì thế anh chẳng thể nén nổi phẫn nộ ngập tràn trong lòng và dọn vào ở trong văn phòng trường.

Trang Hoa Lâm mang theo Hướng Bằng Phi ở nhà mẹ đẻ ngủ dưới đất một tuần.
Phòng ở nhỏ, trời thì nóng, chỗ nào cũng không tiện.

Cha mẹ cô thì thở ngắn than dài, anh ruột và chị dâu thì khó chịu ra mặt.
Dù trước đó Trang Hoa Lâm đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng không ngờ người nhà lại chẳng thèm giả vờ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi bọn họ cũng không muốn có lệ.
Lúc Hoàng Linh phản kháng nổi bão thì Hướng Bằng Phi ở nhà sách Tân Hoa chọn khối Rubik nên không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra.

Mọi người có mặt hôm đó cũng không hẹn mà cùng im miệng không nói.

Bọn họ cố ý che giấu tình huống lúc ấy với cậu.
Hộ khẩu của Hướng Bằng Phi đã dời về Tô Châu vì thế cậu cần phải nhanh chóng về đây học, đúng như lời Hoàng Linh nói.
Liêm sỉ chưa chắc đã có giá trị, giữ gìn liêm sỉ sẽ phải trả cái giá cực đắt.

Đó hẳn là thứ đắt đỏ nhất trong lúc này, huống chi liêm sỉ của một người mẹ sao có thể so với tiền đồ của con mình? Vì thế Trang Hoa Lâm chẳng thể rụt rè mà chỉ có thể tiếp tục mặt dày vô sỉ hy vọng Trang Siêu Anh có thể thuyết phục Hoàng Linh tiếp nhận Hướng Bằng Phi.
Trang Hoa Lâm nghĩ đến một câu kia của Hoàng Linh “Mọi người đều hy vọng Đồ Nam ăn ít một miếng”.

Cô bi ai nghĩ đúng thế, người nghèo thì có cốt khí gì nữa, bọn họ chỉ có thể hy vọng người khác nguyện ý ăn ít một miếng và chia cho họ nhiều hơn.
Ban ngày Hoàng Linh phải đi làm vì thế Trang Hoa Lâm chọn lúc cô không ở nhà để một mình tới hẻm nhỏ muốn lén lút cầu xin Trang Siêu Anh.
Trang Hoa Lâm thấp thỏm bất an gõ cửa căn nhà nhỏ.

Là Trang Tiêu Đình mở cửa.
Hai cô cháu nhìn nhau không nói gì, không khí trầm mặc xấu hổ.

Trang Tiêu Đình đỏ mắt, cúi đầu không cho Trang Hoa Lâm thấy nước mắt của mình, “Ba ba đã không về nhà vài ngày rồi.”
Trang Đồ Nam thấy Trang Tiêu Đình mãi không về phòng thì không yên tâm đi ra xem.

Thấy Trang Hoa Lâm cậu do dự một chút mới lễ phép mời cô vào nhà uống chén nước.
Trang Tiêu Đình vẫn đứng giữa cửa không rời, bên chân là từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Trang Hoa Lâm đương nhiên có thể nhìn ra cự tuyệt của Trang Tiêu Đình và do dự của Trang Đồ Nam.

Cô cực kỳ rõ ràng vì sao thái độ của hai anh em lại thay đổi vì thế cô từ chối lời mời của Trang Đồ Nam và xoay người rời đi.
Lúc Trang Đồ Nam do dự không biết có nên đuổi theo hay không thì Trang Tiêu Đình lại nhẹ nhàng gỡ tay anh trai khỏi cửa rồi kiên quyết đóng cửa lại.
Trang Tiêu Đình nhìn về phía Trang Đồ Nam, đôi mắt cô đỏ ửng nhưng giọng nói lại mang theo kiên định, “Em cũng hy vọng anh Bằng Phi có thể ở lại nhà chúng ta nhưng mẹ vì chúng ta mới cãi nhau với ba vì thế chúng ta phải đứng về phía mẹ.”

Trang Hoa Lâm biết sự tình đã không có khả năng xoay chuyển.

Cô chẳng biết phải nghĩ gì, cũng không có chỗ để đi nên chỉ có thể bồi hồi trên con đường gần nhà mẹ đẻ.
Trên lối đi bộ là từng hàng cây ngô đồng, dưới bóng râm là bao nhiêu hàng quán, có quán kem, quán thuê truyện, quán cờ tướng… Bên đường có mấy tiệm ăn vặt, quạt trần bật vù vù thổi ra mùi mì sợi và bánh bao thơm nồng.
Mấy đứa nhỏ mặc quần áo màu xanh của bộ đội vung cặp sách đùa giỡn đuổi nhau chạy, một người bán hàng rong đẩy xe đạp chở hai thùng gỗ đi ngang qua.

Vừa đi người kia vừa rao lớn.

Cách đó không xa có một tấm cửa kính bị đẩy ra, có người gọi với ra từ cửa sổ, “Rượu nếp bán thế nào vậy? Bao nhiêu tiền một cân?”
Sức sống bừng bừng cùng tiếng rao hàng nối tiếp liên miên hòa với tiếng cười không dứt nhưng Trang Hoa Lâm lại chỉ thấy trong lòng mình chết lặng.

Thành phố náo nhiệt phồn hoa này là cố hương mà cô vẫn mang theo trong giấc mộng, cũng là cảnh trong mơ mà cô có thể nhìn nhưng chẳng thể sờ được.
Trang Hoa Lâm yên lặng nhìn hai hàng dương liễu và nhà cửa hai bên bờ.

Cây liễu, bờ sông, ghè đá, bến tàu……, đây là nơi cô thường xuyên chơi với bạn khi còn nhỏ, là ký ức sâu nhất của cô về cố hương.

Chúng cũng chính là cảnh sắc lặp đi lặp lại trong giấc mộng của cô sau khi rời khỏi Tô Châu.
Dưới tàng cây có mấy cái ghế đá, hình như từ khi cô còn nhỏ chúng đã ở đó nhưng cô không nhớ rõ nữa.

Nơi này đã sớm không phải cố hương của cô nữa rồi.
Trang Hoa Lâm ngơ ngác nhìn thật lâu, rồi lại lang thang không có mục tiêu mà đi thật lâu, thật lâu, đi khắp hơn nửa Tô Châu.
Sau khi trời tối cô tới nhà ga xếp hàng mua vé xe về.
Ba ngày sau Trang Hoa Lâm mang theo Hướng Bằng Phi rời khỏi Tô Châu, rời khỏi cố hương đã vứt bỏ cô như cái giày rách.

Trong căn nhà nhỏ không khí âm trầm áp lực.

Anh em nhà họ Trang trở nên trầm mặc ít lời thế là Tống Oánh không đành lòng thương lượng với Lâm Võ Phong, “Nghe nói thầy Trang ngủ ở văn phòng trường.

Chúng ta có nên tới đó khuyên thầy ấy không.”
Lâm Võ Phong kiên quyết không đồng ý, “Thanh quan khó quản việc nhà, em đừng có nhiều chuyện.”
Tống Oánh nói, “Anh chắc cũng đã nhìn ra hai ngày nay Đồ Nam tránh mặt chị Linh.

Em nghe Đống Triết nói đó là vì Bằng Phi và mẹ thằng bé đã về Quý Châu.

Hẳn trong lòng Đồ Nam đang trách mẹ mình.”
Lâm Võ Phong trầm mặc thế là Tống Oánh nói, “Hai anh em nhà đó đều là cái hũ nút, trong lòng có việc cũng không nói, cứ thế giấu kín.

Đồ Nam là con trai, hay anh tim cơ hội nói chuyện với nó đi.”
Lâm Võ Phong thở dài, “Anh và Đồ Nam có thể nói chuyện gì? Nói thế nào?”
Tống Oánh bất lực, “Anh cho rằng em thích nhiều chuyện à? Em cũng không muốn thế đâu nhưng nhà chúng ta nhỏ, không thể giống nhà hàng xóm ngày ngày trừng nhau như gà chọi được.

Dù sao cũng phải nghĩ cách khuyên bảo chứ.”
Không chờ Lâm Võ Phong “nghĩ được biện pháp khuyên nhủ” Trang Đồ Nam thì nhà họ Vương bên cạnh đã xảy ra chuyện.
Con rể nhà họ là Chu Chí Viễn tới Tô Châu nói với vợ rằng anh trai và chị dâu mình tạm thời bị cách chức, khi nào vợ chồng họ về Tân Cương thì hai người kia mới được phục chức.

Vì thế anh ta đến Tô Châu mang vợ về Tân Cương, đồng thời xin cha mẹ vợ và anh vợ chăm sóc con gái họ là Chu Thanh.
Con trai nhà họ Vương là Vương Dũng và vợ không đồng ý thế là hai bên khắc khẩu, cuối cùng đánh nhau.
Trong lúc ấy truyền tới tiếng khóc như xé gan xé phổi của Chu Thanh.

Vương Phương thì dùng dao phay cắt tay mình.

Vết thương của Vương Phương không nghiêm trọng lắm.

Tuy cô không phải công nhân của xưởng dệt nhưng lại là thanh niên trí thức trở về thành phố vì thế thanh niên trí thức và xưởng dệt đều cực kỳ coi trọng việc này.

Bí thư, xưởng trưởng và hội thanh niên trí thức cùng nhau tới hẻm nhỏ.
Đại diện thanh niên trí thức nghe nói Chu Thanh đã lấy thân phận “học sinh chờ xếp lớp” để học một kỳ ở trường tiểu học phụ thuộc xưởng thì lập tức nói với xưởng trưởng, “Tạm thời để đứa nhỏ ở Tô Châu đi học, vừa học vừa chờ chính sách.”
Bí thư nhìn bố cục căn nhà nhỏ và nói, “Liệu có thể thương lượng với nhà bên cạnh để bọn họ dịch tường bao lại một chút không? Như thế nhà họ Vương có thể xây thêm một gian phòng ngủ nho nhỏ.”
Xưởng trưởng và trưởng phòng quản lý bất động sản lập tức lộ ra sắc mặt cổ quái, “Nhà bên cạnh không dễ chọc đâu…… Hai nhà đó đều là công nhân viên chức có thâm niên, trong đó có một hộ là Tống Oánh ở phân xưởng số hai.”
Bí thư căng gia đầu, đến giờ ông ta vẫn còn bị giọng gào của Lâm Đống Triết dọa cho hoảng hồn.

Lần trước thằng nhóc kia vừa gào là nhà ông đã tanh bành, tiền riêng cũng không còn.

Trang Siêu Anh không ở nhà nên Lâm Võ Phong mở hội nghị giữa hai nhà, Trang Đồ Nam thay ba tham dự.
Lâm Võ Phong lời ít mà ý nhiều nói, “Bên phải nhà chúng ta là một bãi bùn lầy, tôi đã xem qua rồi, có thể đầm phẳng.

Nếu có thể mở rộng tường bên phải thì tường bên trái sẽ dịch được một chút.”
Anh nói tiếp, “Tường bên trái dịch sang thì đất trồng rau sẽ không còn, đống than đá và xe đạp đều sẽ phải dịch tới phía bên phải được mở rộng.

Như thế mỗi lần lấy than đá sẽ phải đi thêm vài bước.

Việc chiếu sáng và thông gió trong nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhà bên cạnh quả thực khó khăn nhưng chúng ta cũng sẽ phải ở đây thật lâu, có khi là cả đời.

Một khi dịch tường sẽ tạo thành rất nhiều điều bất tiện, mọi người cần xem xét kỹ càng.”

Trang Đồ Nam là người đầu tiên bỏ phiếu tán thành, Lâm Võ Phong, Tống Oánh và Hoàng Linh thương lượng mãi cuối cùng Hoàng Linh và Tống Oánh cùng tới phòng quản lý bất động sản nói ra yêu cầu.

Nếu trong xưởng đồng ý để bọn họ mở rộng tường sang bên phải thì bọn họ có thể dịch tường bên trái ra hai mét vuông.
Yêu cầu của Hoàng Linh và Tống Oánh hợp tình hợp lý.

Nhà họ cần phải mở rộng về bên phải mới có chỗ cho hai nhà để than đá và xe đạp.
Nhà bọn họ là nhà cuối hẻm, phía bên phải là một mảnh bùn lầy, tiếp theo là một con sông nhỏ.

Khối bùn kia không dùng được gì vì thế phòng quản lý bất động sản khẳng khái đồng ý.

Phòng quản lý bất động sản phê chuẩn cho nhà họ Vương xây thêm một phòng nhưng ngoài con rể và con gái nhà ấy sốt ruột chuyện này thì những người khác trong nhà đều thờ ơ.

Hai ông bà già chọn im lặng, vợ chồng Vương Dũng thì án binh bất động với ý đồ kéo dài.
Lâm Võ Phong là người đầu tiên hành động.

Anh đặc biệt xin nghỉ một ngày và mời công nhân viên chức của phòng quản lý bất động sản tới trong nhà đo khoảng cách hai mét vuông.

Rồi anh lại mời bọn họ dùng vôi vẽ vạch trên mặt đất sau đó vung búa đập tường thành một cái lỗ lớn.
Chu Chí Viễn cũng bừng tỉnh và dùng cách tương tự mời cán bộ phòng quản lý bất động sản vẽ vạch trong sân nhà họ Vương, đúng hai mét vuông.

Vương Dũng có ý định dịch đường kẻ sang bên phải một chút để đất nhà mình mất ít, còn nhà họ Lâm và họ Trang mất nhiều hơn nhưng bị Tống Oánh tức giận mắng cho xối đầu.
Sau lưng Tống Oánh là Lâm Võ Phong và hai thằng nhóc choai choai là Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết nên Vương Dũng không dám lỗ mãng.
Chu Chí Viễn và Vương Phương không muốn đêm dài lắm mộng nên phân công nhau hành động.

Chu Chí Viễn thì ở trong nhà bảo vệ đường kẻ, Vương Phương thì ra cửa xin giúp đỡ.
Nhóm thanh niên trí thức trở về thành phố của Tô Châu có tổ chức riêng của mình và sẽ gặp mặt định kỳ.

Vương Phương xin bọn họ giúp đỡ thế là bọn họ gom tiền mua hai xe gạch và cử người tới hỗ trợ xây nhà.

Gạch xếp đống ở cửa căn nhà nhỏ.

Một đêm trước khi khởi công Lâm Võ Phong gọi Trang Đồ Nam tới và xoay hai vòng quanh vạch kẻ của phòng quản lý bất động sản.
Anh nói, “Đồ Nam, mấy ngày này mẹ cháu và dì Tống Oánh sẽ thay phiên nhau xin nghỉ để giám sát nhà bên cạnh không cho bọn họ vượt rào, lướt qua vạch vôi được phòng quản lý bất động sản kẻ.

Đồ Nam, cháu phải che chở mẹ và dì Tống Oánh nhé, nếu tình huống không đúng thì lập tức bảo Đống Triết tới đầu hẻm gọi điện thoại là chú về ngay.”
Trang Đồ Nam gật gật đầu.
Lâm Võ Phong đột nhiên hỏi, “Nghe nói Bằng Phi đã về Quý Châu.

Đồ Nam, có phải cháu oán trách mẹ mình không?”
Trang Đồ Nam ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Võ Phong.
Lâm Võ Phong cũng thực bất đắc dĩ nhưng vẫn căng da đầu cố nhẹ nhàng nói, “Đồ Nam, cháu là đứa nhỏ đã lớn nên có ý nghĩ riêng của mình.

Chú cũng không biết phải nói với cháu thế nào, nhưng dì Tống Oánh cứ bắt chú phải khuyên cháu.

Cô ấy nói con người ta muốn nói gì thì nói, muốn cãi gì thì cãi, đừng dồn nén trong lòng.”
Thất vọng và oán giận nhiều ngày nay rốt cuộc cũng có chỗ xả thế là Trang Đồ Nam không che giấu bản thân nữa mà đứng thẳng nhìn Lâm Võ Phong rồi hỏi, “Chú Lâm, cháu muốn biết nếu không có mảnh đất trống bên cạnh để dịch sang và nếu phòng quản lý bất động sản không đồng ý cho chúng ta mở rộng thì mọi người có thể vì Chu Thanh mà nhường miếng đất này không?”
Lâm Võ Phong hơi nhíu mày, trong lòng hiểu ý đứa nhỏ, “Chúng ta đã nhường lợi ích rất lớn rồi.

Sau này việc chiếu sáng và thông gió của nhà chúng ta sẽ kém không ít.

Sinh hoạt cũng sẽ thêm nhiều phiền toái.

Đồ Nam, cháu cảm thấy thế này còn chưa đủ sao?”
Anh lại nói, “Đồ Nam, quy tắc của thế giới này không phải cứ cháu nói là tính.

Dù có thất vọng, phẫn nộ thì bản thân cháu cũng sẽ phải tự mình thích ứng.”
Lời nói sắc bén của Lâm Võ Phong như một cái tát thật mạnh đột nhiên đánh lên mặt Trang Đồ Nam.
Mặt cậu đỏ lên, trong lòng muốn phản bác nhưng lại nhanh chóng nhận ra cậu chẳng thể cãi lại câu nói đơn giản nhưng huỵch toẹt của Lâm Võ Phong.
Tống Oánh ở trong bếp gọi với ra, “Dì đang cắt dưa hấu, mọi người rửa tay vào ăn đi.”
Mây màu thịt kho tàu ở phía chân trời như lửa đỏ, ánh trăng mới nhú cũng bị nhuộm đỏ.

Trong trời đêm nó phát ra ánh sáng mỏng manh lại quái dị.

Lâm Võ Phong nhìn thẳng vào Trang Đồ Nam rồi dùng đèn pin chiếu vào hàng vạch vôi trên mặt đất, “Đồ Nam, đây là quy tắc, mấy ngày tiếp theo chú muốn cháu bảo vệ tốt quy tắc này.”
Trang Đồ Nam mang theo đầy bi phẫn.

Cậu không tán thành lời Lâm Võ Phong nhưng cũng không thể phản bác được.
Lâm Võ Phong cất giọng mang theo đầy thâm ý mà nói với cậu, “Đồ Nam, lúc chú bằng tuổi cháu đã học cấp ba ở Truyền Châu và ở ký túc nhưng mỗi khi tới mùa xuân chú đều phải xin trường cho nghỉ mấy ngày để về nhà.

Về thôn rồi chú sẽ mang theo hai đứa em trai cùng người trong thôn tới thôn bên cạnh tranh nguồn nước.

(Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Lúc bọn chú còn nhỏ là mẹ chú vác đòn gánh đi tranh nước.

Nếu bà ấy không đi liều mạng với người thôn bên thì người trong thôn sẽ chia ít nước hơn cho nhà chú và anh chị em chú sẽ không có cơm ăn.”
Lâm Võ Phong trầm giọng nói, “Đồ Nam, chú biết cháu có ý nghĩ riêng và hiện tại chưa thể hiểu mẹ mình.

Nhưng cháu phải nhớ kỹ: ba cháu, cô cháu và Bằng Phi có thể oán mẹ cháu nhưng cháu thì không thể.

Vì cái mẹ cháu tranh là “nước” cho cháu và Tiêu Đình.”

Thanh niên trí thức quả thực có kinh nghiệm, trong đội ngũ có ba người từng xây nhà cho binh đoàn và nông trường nên mấy người đồng tâm hiệp lực làm việc.

Bọn họ tăng ca dọn gạch, xây tường, chỉ mấy ngày đã xây xong một căn phòng nhỏ chừng bốn mét vuông.
Những nhà khác trong hẻm nhỏ có cùng tình cảnh thấy thế thì sôi nổi xin phòng quản lý bất động sản cho bọn họ được xây thêm phòng nhỏ trong sân.

Rất nhiều người sợ bên đó không chịu đồng ý nên đơn giản chọn xuống tay trước.

Bọn họ mua gạch từ tư nhân và tự xây thêm phòng ở trong sân.

Trong lúc nhà họ Vương đang xây dựng rầm rộ thì điểm thi cấp ba và đại học cũng đã có.
Trong nhà họ Ngô truyền tới tiếng cãi vã, tiếng khóc.

Tiếng nức nở như có như không vượt qua tường viện và bao lấy cả nhà họ Vương lúc này cũng đang tràn ngập tiếng thét to ngất trời.
Trước cơm tối Ngô Kiến Quốc gõ cửa nhà bên này và hỏi Ngô San San có tới đây không.
 
------oOo------
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play