Thấy cô không có sốt, khóe miệng lúc hắn chạm tới còn chề ra thì không nhịn được cúi thấp đầu hôn lên khóe mắt cô một cái, trong giọng nói có mang theo tiếng cười cùng một chút đắc ý khó mà nghe ra được: "Hối hận đã muộn."
Xì! Cô mới không hối hận đâu.
Biết cô chỉ là nói lời hờn dỗi nhưng hắn vẫn muốn hỏi: "Vậy trước đây em nghĩ tôi thế nào?"
Trước đây mà hắn nói là bốn năm trước. Hắn cũng biết bốn năm trôi qua cô vẫn còn thích hắn, cho nên mới đồng ý lấy hắn thay cho chị mình. Hắn cảm thấy hắn không có thay đổi, nhưng thật ra là có tò mò rốt cuộc cô thích gì ở hắn bốn năm trước. Ai cũng nói hắn mặt than không hiểu phong tình, vừa khó gần vừa khô khan.
Vốn dĩ tình huống của họ là rất xấu hổ nhưng lại bởi vì cái cố sự nhỏ này mà trở nên hài hòa một cách nhanh chóng. Nói hắn mặc kệ là đối với ai, chỉ cần người đó là vợ mình thì hắn sẽ đối tốt với họ cũng không hề sai. Nhưng vốn nên là có một chút ngăn cách thì lúc này bởi vì một tầng quan hệ kia mà trở nên có chút không giống nữa. Hắn không biết nó không giống chỗ nào, có lẽ là cô bình thản còn thêm truy cầu hắn yêu thương, nhưng chính là hắn nguyện ý cho cô nhiều hơn, không chút nghĩ ngợi hay đợi chờ cho cô thích ứng rồi mới tấn công tới. Nói thẳng ra mối quan hệ của họ đã chạy xa tận mấy chục cây số so với người khác nghĩ rồi.
Hơn nữa, nếu không phải vì vậy thì hắn cũng đã không để cho cô lộng hành như thế rồi. Hắn tình nguyện nuông chiều, rồi từ trên cái sự nhây nhớn của cô tìm đến vui thích, hắn không hề trối bỏ hắn có ý đồ riêng sau khi nhiều lần bị cô trêu chọc lại không thể làm gì. Cho nên trong lúc tức cảnh sinh tình hắn bỗng nhiên muốn biết rốt cuộc cô nghĩ về hắn thế nào. Chung quy ra mối lương duyên của họ đã bắt đầu từ nhiều năm trước mà không phải giống như người ta nghĩ chỉ là gượng ép. Họ có cả một cơ sở vững chắc để phát triển cuộc hôn nhân chưa từng là do họ tự quyết định mà có này, để cho nó trở nên càng đi càng tốt, càng chạy càng xa.
Sở Tư Di vốn bị nụ hôn trân quý đến mức không tưởng của người đàn ông làm cho lâng lâng bỗng nhiên nghe hắn hỏi như vậy thì suy nghĩ không khỏi bay về thời điểm bốn năm trước.
Bốn năm trước cô thích gì ở người đàn ông này nhỉ...
||||| Truyện đề cử:
Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! |||||
"Anh đẹp trai đi..."
Ừ, chắc là vậy.
Còn Tống Thượng nghe vào thì chỉ thấy buồn cười. Nhưng nụ cười của hắn rất nhanh đã cứng lại, còn có chút nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng là buồn bực bất lực vì những lời cô nói sau đó: "Dáng người đạt chuẩn, thân hình hấp dẫn, mặc quân trang đẹp đến ngất ngây. Nói chung em vừa nhìn thấy anh đã thích rồi."
Rõ ràng tướng tá của quân nhân đều rất ngon, trên sân lúc đó huấn luyện viên quân sự ai cũng một kiểu, có lẽ đều dễ dàng thu hút ánh mắt của những thiếu nữ mới lớn như cô. Thế nhưng cô lại chỉ nhìn thấy hắn, sau đó thì cho dù là hắn lạnh nhạt cỡ nào cô cũng chỉ thấy hắn đẹp. Bạn bè còn nói cô có máu M, thích chịu ngược nữa cơ.
Nhưng trong cái nhìn của người đàn ông thì những lý do cô nói quá mức dung tục rồi.
"Tiêu chuẩn của em đơn giản vậy hả?"
Tống Thượng nhịn không được vươn tay cốc vào trán cô một cái chẳng đau chẳng ngứa. Rồi lại không khỏi nói: "Như vậy hiện tại tôi phải ngon hơn trước đây."
Này thì rõ ràng, cũng không phải hắn tự kỹ. Hắn của hiện tại sau bốn năm càng thêm rắn rỏi, càng đầy mị lực nam nhân. Cho nên đương nhiên là càng phải khiến cô thích hơn mới đúng.
Sở Tư Di sao không biết hắn nói đúng, nhưng vẫn cảm thấy hắn tự kỹ quá đi mà. Cho nên cô bĩu môi: "Em cũng có nói anh không ngon nữa đâu. Nếu không em cũng đã không gả cho anh..."
Câu cuối cùng cô nói được nhỏ, nhưng là vẫn rơi vào tai người đàn ông. Hắn vừa nhéo má cô vừa sủng nịnh nói: "Vậy em là đang hờn dỗi."
Sở Tư Di lập tức xụ mặt: "Em mới không. Hồi đó mặc kệ em làm cái gì anh cũng không để ý, em nghĩ anh là chính nhân quân tử."
Tự nhiên Tống Thượng có xúc động muốn cười ghê. Nhưng khổ nổi hắn mặt lạnh nhiều năm, cho dù có vui thì cùng lắm cũng chỉ nhướng nhướng lông mày đuôi mắt cùng khóe miệng một chút. Dù chỉ là như vậy cũng đủ khiến cho băng sương trên mặt hắn bị hòa tan đi, như xuân về hoa nở. Nhưng ngoài miệng hắn lại vẫn nói lời lưu manh, hành động cũng lưu manh không kém, rất không hợp hình tượng quân nhân ưu tú của hắn một chút nào: "Đó là do em nghĩ, tôi chưa từng nói. Hơn nữa, tôi cảm thấy tôi đối với vợ mình như vậy là thiên kinh địa nghĩa."
Sở Tư Di vốn còn muốn đấu khẩu với hắn lại bị cái tay đang vuốt ve một cách sắc tình từ lưng đến eo mông mình của hắn làm cho run rẩy. Trong lòng cô mắng hắn, đầu thì lại vùi sâu vào trong chăn hơn, trên mặt có cảm giác như thiêu như đốt, một bên lại nghiến răng nghiến lợi vì phát hiện mình bị lừa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT