*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi đọc xong thì tui nghĩ mng chắc cũng muốn đọc lắm nên tui đã tranh thủ giờ nghỉ trưa dịch luôn cho nóng.
Enjoy na ka ~
- --------
Cửa phòng ngủ mở rộng, có thể nhìn thấy công chúa Aninlaphat đang mặc một chiếc đầm dài, màu đen. Lúc này, cô đang ngồi cạnh chiếc bàn đặt tượng Phật, tập trung tinh thần cởi bông tai.
Tiểu thư Pin thở dài một hơi, thấp thỏm không yên. Nàng quyết định gõ vào cánh cửa bằng gỗ kia, để chủ nhân của căn phòng ngủ biết nàng đã đến.
Khi nàng nhìn thấy công chúa Aninlaphat xoay người lại, nhìn nàng một cách khó hiểu, tiểu thư Pin chợt cảm thấy có chút khó thở...
Công chúa cất bông tai vừa mới tháo xuống vào một chiếc hộp đựng trang sức được trang trí tinh xảo. Sau đó, cô giơ tay, ra hiệu cho tiểu thư Pin ngồi xuống giường, không cần ngồi lên ghế sô pha dài ở cuối giường.
"Khun Pin... ngồi đi."
Công chúa Aninlaphat nói một cách bình tĩnh, khiến cho người khác khó đoán ra được dụng ý của mình, giống như đang ép buộc tiểu thư Pin phục tùng mệnh lệnh công chúa vô điều kiện. Sau đó, công chúa Aninlaphat thu hồi lực chú ý, không chút hoang mang, tháo chiếc bông tai còn lại xuống.
Thông qua tấm gương, tiểu thư Pin nhìn dáng người xinh đẹp của công chúa Anin không chớp mắt. Cô mặc một chiếc đầm màu đen, khiến cho nước da của cô càng thêm trắng đến phát sáng. Bờ môi ửng đỏ làm nổi bật gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô.
Đối với nàng mà nói... sự xinh đẹp của công chúa Aninlaphat có khi sẽ rực rỡ như mặt trời giữa trưa, đáng yêu lại tươi tắn, có khi chợt dịu dàng như ánh trăng lúc nửa đêm, sâu sắc, lại quyến rũ.
Lúc này, sự mỹ lệ đang vây quanh tiểu thư Pin, dường như đã khiến cho nàng mê đắm, không thể nào tự kiềm chế được.
Công chúa Aninlaphat tao nhã tháo đôi bông tai dài và chiếc dây chuyền có khảm hồng ngọc xuống. Sau khi đặt tất cả trang sức vào hộp đựng một cách chỉnh tề, công chúa lặng lẽ đi đến phía đối diện tiểu thư Pin, ngồi xuống.
Công chúa vẫn mỉm cười, chỉ là nụ cười kia không còn ngọt ngào như trước nữa. Dường như nó đã bị bôi một lớp thuốc đắng, hiện ra sự bình thản, nhưng lại bi thương.
"Ta không ngờ tối nay lại được gặp khun Pin."
"Vậy công chúa muốn ta rời khỏi đây sao?" Vẻ mặt của tiểu thư Pin vô cùng đau khổ.
"Không phải, chỉ là, có chút bất ngờ thôi."
"Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Anin."
Công chúa Anin khó hiểu, nhướng mày.
"Chuyện gì?"
"..."
Nhưng nàng cũng không trả lời công chúa Aninlaphat ngay. Ánh mắt của nàng có chút dao động, sau đó đột nhiên đổi chủ đề.
"Anin... Người hết sốt rồi à?"
Tiểu thư Pin khẽ nói, sau đó giơ tay, dịu dàng nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn, mềm mại của công chúa.
"Đã khỏe hẳn rồi." Công chúa Anin vừa nói vừa dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve mu bàn tay của tiểu thư Pin: "Ta sẽ không vì bị sốt mà làm phiền khun Pin nữa đâu."
Giọng điệu nhỏ giọng tự trách của công chúa khiến cho nội tâm tiểu thư Pin lại càng thêm bất an. Nàng biết là vì sự im lặng tối hôm đó của nàng nên đã khiến cho công chúa Anin rơi vào một câu trả lời mơ hồ, sau đó cũng không còn cơ hội để hai người tiến thêm một bước, giải thích mọi chuyện.
"Anin, đừng nói vậy mà." Đôi tay đang nắm lấy tay của công chúa lại càng thêm siết chặt: "Anin biết đó, tất cả mọi chuyện liên quan đến Anin..."
"..."
"Trước giờ, ta đều không hề cảm thấy phiền phức."
Giờ phút này, đôi mắt nâu xinh đẹp kia của tiểu thư Pin trông nghiêm túc và chăm chú một cách khác thường. Nhưng khi đôi mắt đen láy, sắc sảo của công chúa nhìn lại nàng, tiểu thư Pin lại không kiềm được mà nhìn sang chỗ khác.
Thấy tình cảnh này, công chúa Aninlaphat bỗng bật cười, cười vô cùng rạng rỡ, lộ ra lúm đồng tiền trên má. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy nó trong suốt khoảng thời gian gần đây.
Là nàng, đã khiến cho nụ cười của công chúa biến mất...
Cũng là nàng, đã giúp cho nụ cười xán lạn lại một lần nữa nở rộ trên gương mặt của cô.
"Đã rất lâu rồi ta không được gặp khun Pin đó." Công chúa dịu dàng nói, sau đó tựa vào người của tiểu thư Pin.
"Anin nhớ nàng, khun Pin..."
Tiểu thư Pin không thể khống chế bản thân, để lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Sau đó, nàng vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, hành động như những lần nàng được công chúa Anin dỗ ngọt.
"Ta vẫn còn tức giận."
"Có chuyện gì vậy?"
"Anin chưa từng nói với ta về việc muốn đi Chiang Mai." Giọng nói ngọt ngào của nàng mang theo chút cằn nhằn và không vui.
"Ta đang nói đến việc trước khi nhận được tin thân vương Chakkham qua đời ấy."
"À... là vậy hả?"
"..."
"Dù ta có muốn nói cho khun Pin biết thì không phải nàng vẫn luôn trốn tránh ta đó sao?" Công chúa Anin có chút đắc ý, khóe miệng nhếch lên, giống như đã chiếm thế thượng phong.
"Ta không biết Anin có phải thật sự muốn nói cho ta biết hay không. Nếu như muốn thì luôn có thể tìm được thời điểm thích hợp để nói mà." Tiểu thư Pin cố chấp phản bác.
"Vậy, bây giờ ta có thể nói cho nàng nghe không?"
"..."
"Một tuần trước, ta và mẹ quyết định sẽ đi Chiang Mai."
"Quá muộn rồi, Anin!"
"Hả, vậy à..."
Công chúa nói, gương mặt lại càng sáng sủa hơn. Cô dần nhích đến gần cơ thể của cô gái đã ngượng cứng người kia, cho đến khi hai người họ dính sát lấy nhau.
"Vậy, khun Pin cứ phạt Anin đi..."
"..."
Đôi mắt của công chúa Anin như ngọn lửa nóng rực, khiến cho tiểu thư Pin không thể không tiếp tục đổi đề tài.
"Người nhà của thân vương thế nào rồi?" Tiểu thư Pin cẩn thận hỏi.
"Có lẽ vẫn chưa vượt qua được." Công chúa Anin trả lời. Cô không khỏi nghĩ đến những người thân của thân vương Chakkham, lúc này đang bị bao trùm trong cảm xúc bi thương vì ông qua đời.
"Cô Dararai rất kiên cường, trong lòng bà ấy đã có chuẩn bị trước rồi. Nhưng có vẻ người chị họ khun Euang của ta vẫn không thể vượt qua được."
"Vậy, chắc Anin mệt mỏi lắm, vì phải luôn an ủi họ nhỉ?" Cuối câu nói của tiểu thư Pin mang theo sự chua xót. Suy nghĩ của nàng thể hiện rõ như vậy, công chúa Anin lập tức phát hiện ra.
"Không mệt, Anin rất vui lòng." Công chúa nở nụ cười tinh ranh, sau đó không hề sợ hãi, đón lấy đôi mắt tức giận của người trước mặt.
"Thật à?" Lông mày dài mảnh của tiểu thư Pin chợt nhíu lại.
"Đúng vậy, dù sao khun Euang cũng là chị họ của ta. Nếu Anin không an ủi tỷ ấy thì ai an ủi đây?"
Công chúa Anin vẫn trưng ra nụ cười khiêu khích như cũ. Cô nhìn gương mặt của tiểu thư Pin dần lộ rõ vẻ không vui.
Càng ngày càng rõ ràng...
"Ta chỉ mong hai người đừng ôm ấp an ủi đối phương cả ngày lẫn đêm thôi." Tiểu thư Pin ngẩng đầu, cao ngạo nhìn xuống công chúa, nhưng trên gương mặt của công chúa vẫn là nụ cười đó.
"Làm gì khoa trương như vậy chứ."
"..."
"Dù sao thì sau khi tỷ ấy ngủ, Anin cũng không có ôm tỷ ấy."
"Hai người ở chung phòng à?" Tiểu thư Pin im lặng một lúc lâu, mới hỏi công chúa Pin bằng giọng lạnh lùng.
"Đúng đó." Công chúa Anin bình tĩnh trả lời: "Dù sao lúc đó người thân họ hàng cũng đông lắm, nên khun Euang mới kêu Anin qua phòng tỷ ấy ở vài ngày."
Nếu như tính hết tất cả những cung điện to nhỏ ở chỗ của thân vương, làm sao có thể không có đủ phòng để ở như lời công chúa Anin nói chứ. Nhưng khi vương tôn nữ Euang đang cực kì đau lòng cầu xin cô ở chung với mình thì công chúa cũng khó lòng từ chối.
Công chúa Anin cũng không phải không chú ý đến những hành động kì lạ của người chị họ xinh đẹp này. Dù là khi nhân cơ hội công chúa không để ý, lén lúc nhìn trộm cô, hay là những lời đường mật mang theo ẩn ý, thậm chí là thái độ thân mật khi hai người ở chung.
Chỉ là, công chúa đang giả ngốc, xem như không biết bất kì chuyện gì thôi.
"..."
Gương mặt xinh đẹp của tiểu thư Pin đã sóng êm biển lặng, nhưng lòng nàng lại không được như vậy. Chỉ vì, nàng hiểu tâm tư của vương tôn nữ Euang hơn bất cứ ai khác.
Nàng thật sự bị chọc tức chết rồi..."
"Nằm chung giường à?" Cuối cùng, tiểu thư Pin vẫn dồn hết dũng khí hỏi đến vấn đề này.
"Không có nha..." Công chúa Anin nhỏ giọng nói: "Khun Euang trải một chiếc chăn, nằm cạnh giường. Có vài lần ta muốn kêu tỷ ấy lên ngủ chung nhưng tỷ ấy không chịu."
Tiểu thư Pin cắn chặt môi. Nàng không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu... nàng chán ghét cái sự thẳng thắn quá mức của cô công chúa nhỏ nhà Sawetwarit này.
"Người thật sự rất quá đáng."
"..."
"Khun Pin, nàng đang ghen vì Anin hả?" Công chúa Anin nói, muốn chọc tức cô gái đang nhíu mày này, như thường ngày. Nhưng lần này, tiểu thư Pin không hề giả ngốc như lúc bình thường.
"Ừ."
"..."
"Ham muốn chiếm hữu của ta đối với Anin rất mạnh mẽ."
"..."
"Hơn nữa, từ rất lâu về trước đã luôn như thế này rồi."
"..."
"Anin cũng biết ham muốn chiếm hữu của ta rất mạnh, nhưng cứ giả vờ không biết."
Dù lông mày của tiểu thư Pin vẫn đang nhíu chặt, nhưng ánh mắt của nàng lại trở nên bình tĩnh và kiên định một cách khác thường. Công chúa Anin vốn chỉ định trêu đùa, chọc gheo tiểu thư Pin một chút, làm nàng tức giận. Nhưng khi nghe thấy câu trả lời thẳng thắn của tiểu thư Pin, cô lại chỉ có thể im lặng nuốt nước bọt.
Đây là lần đầu tiên công chúa không dám nhìn thẳng vào mắt của một người, cũng là lần đầu tiên chủ động đổi chủ đề.
"Đúng rồi... Ta có vật quan trọng muốn chia sẻ với nàng."
Công chúa Anin nhẹ nhàng nói, sau đó đứng dậy đi tìm đồ vật trong chiếc vali xách tay mà cô đặt ở cuối giường.
"..."
Khi nàng phát hiện công chúa Anin cố tình lảng tránh chủ đề liên quan đến vương tôn nữ Euang, tiểu thư Pin chợt nhếch miệng. Thật đúng là họ hàng vô cùng thân mật nhỉ!
Công chúa Anin rất nhanh đã tìm ra "món quà" nàng muốn tìm, sau đó, cầm lấy hai chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo ngồi xuống giường.
"Đây là gì vậy, Anin?"
"Trâm cài tóc á. Cô Dararai đã đưa cho Anin một cặp trâm vàng và trâm bạc."
Công chúa Anin mở hai chiếc hộp gỗ ra. Chiếc hộp đầu tiên đựng một cây trâm cài tóc màu bạc, trên đỉnh cây trâm là những họa tiết chạm khắc đan xen, được trang trí bằng những tua rua màu bạc, trông rất thùy mị. Chiếc hộp thứ hai đựng một cây trâm cài tóc màu vàng, trên đỉnh là một chiếc vương miệng, chạm khắc hình hoa sến xanh*, tạo thành một cặp với cây trâm màu bạc.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, tiểu thư Pin đã biết ngay hai món thủ công mỹ nghệ Chiang Mai này tinh xảo và đáng giá đến mức nào. Có lẽ do phu nhân Dararai vô cùng thương yêu công chúa Anin, nên mới có thể hào phóng trao tặng cô hai món bảo vật như thế này.
"Anin hi vọng hai người chúng ta có thể có đôi có cặp như hai cây trâm này."
Công chúa Anin nói, mỉm cười đặt cây trâm vàng vào tay của tiểu thư Pin.
"Ta không thể nhận đồ vật quý giá như thế này đâu, Anin." Tiểu thư Pin nhìn kĩ chiếc trâm cài tóc, càng nhìn càng cảm thấy chiếc trâm này chắc chắn mang giá trị không nhỏ, không thể không nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Bề trên** tặng quà mà nàng cũng dám từ chối à?"
"Anin nhỏ hơn ta một tuổi mà, Người quên rồi sao?" Tiểu thư Pin nhếch miệng.
"Nếu như xét theo vai vế, ta vẫn là cô nhỏ của khun Pin đó, nàng không nhớ à?"
Công chúa Anin nói rồi bật cười. Nhưng trong lời nói không có chút ý thỏa hiệp, nhượng bộ tiểu thư Pin.
"..."
Không có cách nào phản bác, tiểu thư Pin đành phải cắn chặt môi. Sau đó, công chúa Anin cầm lấy chiếc trâm vàng trong tay tiểu thư Pin, nở nụ cười ngọt ngào với cô gái đang bực bội trước mặt.
"Đừng xụ mặt mà. Anin đeo cho nàng nhé." Nói xong, công chúa Anin ngồi ra phía sau tiểu thư Pin. Nàng ở gần sát như vậy, khiến cho tiểu thư Pin cảm thấy có chút khó thở.
"Khun Pin ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích nhé."
Công chúa Anin nhỏ giọng thẻ thẻ bên vành tai đỏ như rỉ máu của tiểu thư Pin. Cô giơ tay, vuốt mái tóc đen nhánh dài ngang eo của nàng. Sau đó, cô vấn mái tóc của nàng lên, búi thành một búi, sau đó dùng trâm vàng cố định trên đầu, trông thật xinh đẹp động lòng người.
"Đẹp quá, khun Pin."
Khi tiểu thư Pin quay đầu nhìn về phía cô, công chúa Anin chợt thốt lên.
Những tua rua màu vàng hoa lệ kia rũ xuống mái tóc dài xinh đẹp của nàng, kết hợp với gương mặt ngọt ngào của tiểu thư Pin lại càng tăng thêm sức quyến rũ. Sự xinh đẹp và quý phái của nàng, đã vượt khỏi trí tưởng tượng của công chúa.
Công chúa Anin giơ tay lên, như mê muội, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của tiểu thư. Đôi mắt của cô lúc này như lóe ra ánh sáng, đong đầy những tia lửa mê luyến và yêu thương, không thể nào che giấu được dành cho tiểu thư Pin.
Điểm khác thường chính là, tiểu thư Pin cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía cô, không còn né tránh như lúc trước nữa. Công chúa Anin bất giác giơ tay, dùng ngón cái vuốt ve bờ môi của tiểu thư Pin.
"Từ bây giờ trở về sau..."
Công chúa nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng chế đè xuống tình cảm đang trào dâng trong lòng mình, tiếp tục nhỏ giọng nói.
"Cây trâm cài tóc này, cũng chỉ thuộc về một mình khun Pin thôi."
Nước mắt của tiểu thư Pin bỗng giàn dụa. Nàng hiểu rõ ý nghĩa khi công chúa Anin tặng chiếc trâm này hơn bất cứ ai. Bây giờ, trong đầu nàng đang lặp đi lặp lại những lời thổ lộ. Khi bờ môi nàng truyền đến xúc cảm vỗ về từ bàn tay của công chúa, ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ...
Cuối cùng, bất tri bất giác, câu nói không ngừng hiện lên trong đầu nàng chợt hóa thành lời...
"Ta từng nói với Anin, ta không biết bản thân yêu Anin như thế nào."
"..."
"Ta nói dối đó."
"..."
"Thật ra, ta rất rõ... vẫn luôn biết rất rõ ràng."
"..."
"Ta biết ta... yêu Anin nhiều đến cỡ nào."
Tiểu thư Pin ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú người trước mặt... Một lúc sau, nàng cung kính ngồi xếp chân lại trước mặt công chúa, hành lễ với cô, dâng lên công chúa Anin sự cung kính cao nhất. Sau đó, nàng rướn người về phía trước, ngượng ngùng hôn lên gương mặt của công chúa. Sau đó, nàng chậm rãi vươn hai tay ra, ôm chặt lấy eo của cô, vùi mặt vào lòng công chúa Anin. Còn công chúa Anin lúc này, chỉ biết kinh ngạc há hốc mồm đối với những chuyện vừa xảy ra trước mắt.
Tiểu thư Pin lại càng dùng sức ôm chặt lấy cô, giọng nói kiên định, không chút xao động.
"Từ bây giờ trở về sau..."
"..."
"Cây trâm cài tóc này, sẽ mãi mãi thuộc về ta."
"Mà ta, cũng chỉ thuộc về một mình công chúa Anin mà thôi..."
- --------
Cái tên đặt vậy cho nên thơ thôi chứ ý nghĩa thì tác giả đã từng nhắc rồi nên không nói lại nhá
*Hình ảnh loài hoa
**Có nghĩa là "có vai vế cao hơn", hoặc là "lớn tuổi hơn"
- --------
Tiểu thư thẳng thắn quá, em không quen ạ =)))
Tặng trâm, vấn tóc cài trâm, quỳ lạy nữa. Đủ quy trình các bước đám cứi rồi á. Thiếu động phòng thôi. Mà chắc ở chương sau =)))