Tiểu Hy nghe tiếng mạch máu mình vỡ ra từng khúc, cô hít một hơi quay ngược lên phòng lấy một chiếc giày cao gót khoảng 7 phân đi ngược xuống.
Triệu Tử Hiên tái mặt nhìn đôi mắt nhìn viên đạn của Trương Tiểu Hy, anh còn chưa kịp đứng lên cản thì chiếc giày 7 phân kia đã rơi trúng vào đầu của Lư Nguyệt Cơ.
Lư Nguyệt Cơ đau đến mức đánh rơi tách cà phê nóng hổi trên tay xuống, chiếc tách bằng sứ vỡ tan tành, nước cà phê nóng hổi văng tung tóe vào bộ váy trắng của cô.
Vừa bị bỏng, vừa bị đau, Lư Nguyệt Cơ ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ đứng sừng sững trước mặt mình, hét lên.
"Sao cô dám hành hung tôi?"
Tiểu Hy nhếch môi hùng hồn vả mấy câu vào mặt Lư Nguyệt Cơ.
"Cô là yêu tinh phương nào, ai cho cô dám ve vãn chồng tôi, cô có biết ai là mợ chủ của ngôi nhà này không?"
Triệu Tử Hiên như cũ không biết can ngăn ra sao, mỗi lần anh định chen vào thì Tiểu Hy lại đẩy anh ra xa một đoạn.
Lư Nguyệt Cơ nghiến răng xông tới giơ bộ móng vuốt nhọn đỏ như gà vồ lấy Tiểu Hy nhưng Tiểu Hy trời sinh nhanh nhẹn, chuyện luồn lách tránh né là kỹ năng của cô.
Tiểu Hy xoay chân trụ né qua một bên, Lư Nguyệt Cơ mất đà nằm bẹp dưới đất.
Triệu Tử Hiên nhăn mặt tự động lùi xa, bản thân anh thấy Trương Tiểu Hy bây giờ rất đáng sợ.
Tiểu Hy không cho Lư Nguyệt Cơ có cơ hội ngồi dậy, cô ngồi xổm xuống bắt lấy một chân của cô ta dùng hết sức bình sinh lôi thẳng ra cửa.
Thím Chu nép trong góc bếp nhìn ra mắt chữ a, mồm chữ o vỗ tay lia lịa.
Từ trước đến nay phụ nữ bám theo cậu chủ nhiều vô số kể, mợ chủ biết nhưng chẳng bao giờ lên tiếng, hôm nay cô chính là thần tượng của thím Chu.
Tiểu Hy ném mạnh chân của Lư Nguyệt Cơ xuống sàn vô tình va vào ngạch cửa đau điếng, Lư Nguyệt Cơ rên hừ hừ ngẩng mặt lên, máu mũi trào ra vô cùng kinh dị.
Tiểu Hy cũng không ngờ cô ta bị nặng như vậy nhưng cô không bao giờ nhân nhượng với thế lực đen tối nên nhướng mày khinh bỉ.
"Trước khi chiếc giày thứ hai rơi vào đầu thì xéo khỏi đây ngay lập tức."
Lư Nguyệt Cơ không thấy bóng dáng của Triệu Tử Hiên ở đâu, khuôn mặt xinh đẹp bởi phấn son càng thảm hại hơn bao giờ hết, cô nhấc cơ thể đã vụn vỡ ra từng đoạn chỉ vào mặt Tiểu Hy lắp bắp nói.
"Cô… Cô… Tôi nhất định sẽ trả thù."
Lư Nguyệt Cơ vừa chạy ra ngoài thì một người phụ nữ khác đi vào trong, Tiểu Hy chống hai tay lên hông đánh giá một lượt, sau khi thấy chuyện này thật hoang đường thì lập tức xoay mặt vào nhà hét lên.
"Triệu Tử Hiên, tới phụ nữ u60 mà anh cũng không tha nữa sao? Bà ta bằng tuổi mẹ của anh đó."
Nghe Tiểu Hy hét toáng lên khiến người phụ nữ lớn tuổi kia giật mình dừng lại, Triệu Tử Hiên và thím Chu ở trong nhà chạy ra ngoài xem cô đang làm loạn cái gì.
Thím Chu sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia thì rút lui khỏi hiện trường, chính thức hủy bỏ tư cách fan hâm mộ, còn Triệu Tử Hiên thì mặt mày đen thui xách ngược lỗ tai của Tiểu Hy lên, gầm vào đó.
"Nhìn cho kỹ, mắt của cô quăng cho cá ăn rồi sao, đây là mẹ của tôi."
Tiểu Hy chớp chớp mắt, một luồng khí lạnh thổi qua người, mẹ là sao? Không phải ba mẹ của anh đều mất hết rồi à, chẳng lẽ ở thế giới này mẹ của Triệu Tử Hiên còn sống? Thôi rồi vậy là xong rồi, vậy mà cô còn tưởng bà ấy nằm trong danh sách ghệ đẹp của Triệu Tử Hiên.
Tiểu Hy chôn chân tại chỗ nhìn Triệu Tử Hiên dắt mẹ của mình vào nhà, mặt cô méo qua một bên liếc trời nhìn đất, mẹ Triệu tới gần rồi cô mới cúi người 90 độ lễ phép chào hỏi.
"Con chào mẹ, chúc mẹ sống lâu trăm tuổi, bách niên giai lão, thọ tỉ nam sơn, răng long đầu bạc, con cháu đầy đàn."
Tiểu Hy nói một tràng dài không đâu vào đâu, Triệu Tử Hiên đá vào chân cô một cái cô mới biết mình lại tiếp tục xàm rồi.
Mẹ Triệu liếc cô một cái rồi đi vào trong ngồi xuống, bà đánh giá cô từ trên xuống không khỏi bĩu môi một cái, áo sơ mi ngắn cũn cỡn, đầu tóc không gọn gàng, phát ngôn lộn xộn, đúng là không chỗ nào ưng ý được.
Triệu Tử Hiên cầm bình trà định rót cho bà một ly, Tiểu Hy nhanh nhẹn nhìn thấy muốn chuộc tội liền lao tới giành lấy trước, cô cười hề hề rót trà ra ly để trước mặt mẹ Triệu.
"Con mời mẹ uống trà."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hy trải nghiệm cảm giác có mẹ chồng, lúc cô gả cho Triệu Tử Hiên thì ba mẹ anh đã mất, không ngờ ở đây lại gặp được bà, lúc này cô lại bắt đầu nghi ngờ không biết mình có phải đang ở âm phủ hay không?
Mẹ Triệu không có gì để nói với Tiểu Hy, bà lấy trong túi xách quyển bí kiếp mấy đời của nhà họ Triệu đưa cho cô.
"Chép 100 lần học thuộc lòng cho tôi."
Tiểu Hy nhận lấy bằng hai tay, nhìn tên trên cuốn sách cũ kĩ mà không khỏi nuốt một ngụm nước bọt "Rèn luyện đức tính công dung ngôn hạnh.".