Bầu không khí căng thẳng cả buổi chiều.

Cho đến khi tên côn đồ kia quay lại thay ca, Liên Hạ mới rời khỏi phòng trọ.

Nhưng trước khi đi, ả ta đụng nhẹ một cái qua người hắn, khiến hắn nổi khùng lên rồi quát tháo.
Liên Hạ nhíu mày khó chịu, nói với hắn vài câu rồi rời khỏi, mặc kệ tâm trạng của hắn.

Cánh cửa đóng sầm lại chứng tỏ ả ta cũng tức giận khi nghe những lời xúc phạm và dọa nạt.

Cô nhìn ra cửa rồi mỉm cười, xem ra hai người này tính khí đều không tốt.

Nói cách khác, chính là vô cùng nóng nảy.

Một tính khí đáng để lợi dụng trong tình thế hiện tại.
“Hừ, xem ra ả ta cũng quá chủ quan khi để một mình anh ở lại nhỉ?” Cô nhếch mép, khinh thường nhìn hắn.
Cảm thấy như bị xúc phạm, hắn cầm chiếc bình hoa bằng sứ, ném xuống đất khiến cho nó vỡ thành từng mảnh rồi bước đến chỗ cô.

Đẩy cô từ trên ghế sofa ngã xuống, hắn đạp lên người cô mấy cái rồi chửi rủa.
“Đàn bà chúng mày giữ lại chỉ tổ làm ăn hại, có gì tốt đẹp đâu chứ? Toàn mấy cái loại đáng ghê tởm.”
Bị hắn đẩy xuống ghế, toàn thân cô đã đau đớn, nay lại càng đau hơn gấp bội.

Nhưng may mắn thay, ngay cạnh má của cô lại có một mảnh vỡ của chiếc bình mà hắn ném.

Khóe môi giương lên nụ cười khó thấy, cô dùng cả thân mình để che đi mảnh vỡ nhỏ.
Cố gượng dậy, cô bắt đầu cất tiếng xoa dịu hắn: “Người phụ nữ đó không có mắt nên mới đụng phải anh thôi.”
“Hừ, nói ra một câu giống tiếng người đấy nhỉ?” Hắn nghe được lời nói xấu của cô thì hài lòng, tiến tới.

“Trông mày cũng nhìn được phết, chi bằng làm bồ nhí của tao đi?”
Trong lòng cô đang nổi sóng, chửi hắn ta là đồ đê tiện hơn trăm nghìn lần, nhưng bên ngoài vẫn phải bình tĩnh.

Ổn định nhịp thở, sau đó dùng mảnh vỡ kia cứa qua dây thừng.

Chính vì dùng sức nên trên cổ tay của cô bắt đầu xuất hiện vết xước lớn.
Hắn ta không hề để ý, cứ thế mà xông tới chỗ cô.

Cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn né được, cô cầm lọ hoa thủy tinh đặt trên bàn, đánh một cái vào đầu hắn rồi bỏ chạy.

Tên đó chủ quan đến mức cửa còn không thèm khóa nên cô nhanh chóng thoát khỏi căn nhà trọ đó.
Cô nhanh chóng trốn vào trong một con hẻm nhỏ không người.

Lo lắng ló đầu ra bên ngoài xem xét tình hình rồi lại chạy tiếp.

Mãi mới đến được ngọn đồi để trở về nội thành, cô ẩn mình vào những thân cây để trốn khỏi sự truy bắt của bọn chúng.
Thẩm Kim Vũ ở nhà chơi với bà chủ nhà trọ, bỗng nhiên con bé cảm thấy ớn lạnh.

Rùng mình một cái rồi nhìn ra ngoài cửa, đáng lẽ giờ này mẹ phải về rồi mới đúng.

Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thấy con bé không còn vui như trước, bà chủ cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Có phải nhớ mẹ rồi không?”
“Mẹ giờ này phải về rồi, bà gọi điện cho mẹ đi mà.” Cô bé phụng phịu, rưng rưng nước mắt nhìn bà chủ.
“Được được, con đừng khóc.” Nhẹ nhàng dỗ dành con bé, bà chủ cầm điện thoại, gọi đến số của cô.
Nhưng gọi mãi, hơn chục cuộc vẫn không thể liên lạc được.

Bà lập tức gọi điện thoại cho bạn thân của cô, chính là Ninh Lạc Túy.
Đến lúc này, bà mới biết cô muốn đi tìm chân tướng năm xưa nên đã đến vùng ngoại ô nguy hiểm đó.

Bà thúc giục Ninh Lạc Túy phải đi tìm cô ngay, vì nơi đó không hề có những con người bình thường.

Đối phương sau khi biết chuyện, vội vàng cúp máy.
Thẩm Kim Vũ vẫn mếu máo, nắm lấy áo của bà chủ, giọng nói đáng yêu có phần run run: “Bà ơi, bà gọi điện cho chú đi, con muốn nói chuyện với chú.”
“Con muốn nói chuyện với chú nào?” Bà chủ vẫn không hiểu con bé nói gì nên hỏi lại.

Lúc này, cô bé mới lấy trong con gấu bông nhỏ mà mình hay ôm ra một tờ giấy.
Trên đó chính là số điện thoại của Hoắc Viễn Thành.

Đưa mẩu giấy nhỏ cho bà chủ, con bé năn nỉ bà gọi đến số này rồi để nó tự nghe.

Bà chủ không còn cách nào khác, đành phải làm theo để dỗ dành con bé.

Sau khi điện thoại đổ chuông, đối phương đã nghe máy ngay lập tức.
“Chú ơi!” Con bé vừa được bà đưa cho điện thoại đã khóc to gọi anh.
“Kim Vũ đấy à?” Nghe thấy tiếng khóc của con bé, anh có chút mủi lòng.

Dịu dàng an ủi nó qua điện thoại, sau khi cô bé bình tĩnh lại thì mới hỏi chuyện.
“Mẹ con… Mẹ con mất tích rồi chú ơi!” Thẩm Kim Vũ sụt sịt, giọng nói ngắt quãng vì đang khóc.
“Ngoan, mẹ con chắc là đi làm về muộn thôi, không có chuyện gì hết.” Anh nghe con bé nói, dĩ nhiên sẽ không tin nên đành an ủi khéo.

Người phụ nữ như Thẩm Họa Minh sao có thể bị mất tích được?
“Lời con bé nói là thật.” Bà chủ cầm lấy điện thoại từ tay con bé, nghiêm túc nói cho anh biết mọi chuyện.
Nghe xong, sắc mặt của Hoắc Viễn Thành đanh lại.

Anh cúp máy, vội vàng rời khỏi tập đoàn.
Bà chủ không thấy anh trả lời, chỉ cúp máy thì biết rằng anh đã đi tìm cô.

Nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Kim Vũ, bà dỗ dành đứa bé đang lo lắng cho mẹ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play