Mỗi trang nhật ký đều là bức thư không dám gửi đi.
— <Nhật lý quan sát thiếu niên C>
-
Quy định nhận phòng tại chương trình:
Điều thứ nhất: Không được vắng hẹn hò.
Điều thứ hai: Không đến muộn về sớm.
Điều thứ ba: Mỗi tối trước khi đi ngủ phải chọn một người viết thư bày tỏ tình cảm.
Ở lối vào của vườn hoa, có một bảng đen nhỏ.
Chữ phấn hoạt hình nói điều gì đó không quá dễ thương.
Ánh mắt của Trần Mộ Dã đã dán chặt vào đó hồi lâu, trên mặt lộ ra một tia chán nản nghĩ là mình đã lên nhầm thuyền.
“Đi thôi.” Một lúc sau, anh mới thở dài quay đầu nhìn cô.
Trước mặt hai người là một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng, từ hàng rào đến trước nhà đều rải đá cuội, xuyên qua lớp kính trong suốt của cửa sổ sát đất trong phòng khách, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người sau tấm rèm.
Trần Mộ Dã cũng rất tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay cô.
Vóc người anh cao gầy vững trãi, dáng vẻ trẻ trung đặc trưng, đôi tay mạnh mẽ dễ dàng xách hai chiếc va ly lớn của bọn họ vào trong.
Trình Tây nhìn anh giúp cô xách hành lý, đầu óc vừa nóng vừa rối, đang muốn tìm gì đó để nói.
“Lát nữa còn phải gặp những người khác, đột nhiên có hơi căng thẳng.”
“Đừng lo lắng.” Trần Mộ Dã thuận miệng an ủi cô: “Mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt.”
“Cũng đúng, hy vọng chúng ta không phải người cuối cùng đến đây.” Cô lẩm bẩm.
Kết quả đúng là sợ cái gì tới cái đó.
Bọn họ đi tới bậc thềm, mở cửa và bước vào, dưới đất đã đặt hai đôi dép lê.
Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân từ bên trong.
Trình Tây vừa đổi giày ngẩng đầu lên, trước mặt cô đã có thêm bốn người, ánh mắt của hai cô gái đều dừng trên người Trần Mộ Dã, có vẻ như vô cùng vui vẻ.
Trong phòng khách, mấy người không quen biết ngồi cùng nhau, bầu không khí nhất thời có hơi xấu hổ.
Bốn người đến sớm hơn rõ ràng đã trò chuyện từ trước, nói qua nói lại không ít, lại tự giới thiệu ngắn gọn bản thân với hai người một lần nữa.
Chàng trai mặc áo khoác xanh ngồi ở phía xa sô pha là Trang Tinh, mái tóc được tạo kiểu đặc biệt, khí chất nhẹ nhàng, nhưng trên khuôn mặt nghiêm chỉnh lại có một đôi mắt đào hoa, không hiểu sao trông có phần cảm giác văn nhã bại hoại.
Cô gái bên cạnh cậu là Phương Nghiên, tóc xoăn dài, ngũ quan xinh đẹp thanh tú, mặc áo khoác với áo sơ mi lụa, lúc cười rộ lên hai mắt cong cong.
Hai người họ là bạn hẹn hò hôm nay, lúc ở chung với nhau thoạt nhìn có vẻ quen thuộc hơn những người khác.
Cô gái bên cạnh là Tô Duy Anh, tóc ngắn vừa phải, khuôn mặt trái xoan, da trắng, bề ngoài có vẻ văn nghệ trí thức, nhưng trong lúc nói chuyện cảm giác lại rất thoải mái, hào phóng.
Chàng trai đối diện với cô Quý Hòa Dã, mặc quần tây đen, khuôn mặt rất đẹp trai, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, giọng nói đặc biệt dễ nghe, thái độ cũng lễ phép.
Sau khi bốn người giới thiệu xong, đến lượt bọn họ, Trình Tây ngồi phía trước cũng bắt đầu trước.
“Xin chào, Trình Tây trong ‘hòa trình trình, đông nam tây bắc tây.”Phần giới thiệu gần như giống trên xe, chỉ khác là câu cuối ùng nói thêm một câu: “Mọi người có thể gọi tôi là Cam Tử.”
“Tại sao không phải dưa hấu?” Trang Tinh ngồi chéo với cô nhanh mồm nhanh miệng hỏi, trên mặt là đơn thuần tò mò, Trình Tây có hơi xấu hổ giải thích: “Có lẽ là vì tôi thích cam hơn.”
“Chẳng lẽ cô không thích ăn dưa hấu sao?” Trang Tinh thật sự không hiểu.
“……” Trình Tây dừng lại, cố gắng sắp xếp lời nói của mình.
“…… Quên đi, mỗi người đều có một sở thích.”
“Cũng đúng.” Cậu gật đầu, cuối cùng chịu thua, nghiêm túc gọi cô: “Cam Tử.”
“…………”
Đến lượt Trần Mộ Dã còn đơn giản hơn nhiều, lời giới thiệu của anh so với lúc ở trong xe còn ngắn gọn hơn nhiều.
“Trần Mộ Dã, ‘mộ dung đích mộ dã hứa đích dã.”
“Tên WeChat của anh là Beam phải không?” Phương Nghiên hỏi. Trong phần tự giới thiệu, thân phận Wechat của mọi người đã lộ gần hết. Quý Hòa Dã, Tiểu Dã, gần như không cần phải nói. Trang Tính đã sớm tiết lộ mình thích lướt sóng, Free chắc chắn là cậu ấy, vậy chỉ còn lại cái của Trần Mộ Dã.
Anh gật đầu, Phương Nghiên lại hỏi tiếp: “Ánh sáng?”
Lần này anh không trả lời, ánh mắt vô ý thức xuyên qua mọi người nhìn Trình Tây, trên môi mang theo ý cười lắc đầu
“Tạm thời giữ bí mật.”
Ngoại trừ Phương Nghiên và Tô Duy Anh, những người khác đều không có gì khác biệt quá lớn so với Wechat, Trình Tây, tia nắng ban mai đến cả âm đọc cũng gần như nhau.
Hai người các cô lại hoàn toàn khác nhau.
Tên WeChat của Phương Nghiên là Thuyền Thuyền, ảnh đại diện là ảnh chụp cảnh bên bờ biển, ảnh trong vòng bạn bè là chụp một buổi trà chiều, trên góc bàn có một cuốn sách, nhìn tổng thể, có vẻ điềm tĩnh và yên bình, hoàn toàn không giống dáng vẻ đại mỹ nhân rực rỡ lộng lẫy.
WeChat của Tô Duy Anh là A Li, hình đại diện là anime, vòng bạn bè là ảnh Trương Mạn Triển cosplay với hai bím tóc đuôi ngựa bạch kim.
Hình ảnh trên mạng và thực tế của hai người gần như hoàn toàn đảo ngược, lúc nói tới đây, Trang Tinh còn hô lên mình bị lừa.
“Lúc đầu tôi còn tưởng sẽ gặp một tiểu mỹ nữ an tĩnh văn nghệ, ai ngờ đi qua suýt chút nữa mù mắt.”
“Tôi cũng vậy.” Quý Hòa Dã thể hiện cảm xúc sống động nhất kể từ lúc bước vào.
“Thiếu chút nữa không dám nhận.”
Mọi người đều hẹn hò với người trò chuyện tối qua cũng không ai thay đổi lựa chọn.
Làm quen trò chuyện xong, mọi người cùng nhau đứng dậy đi tham quan phòng ở, chọn phòng.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, phòng khách cùng phòng bếp ở tầng một, bên ngoài có sân vườn. Tầng hai là phòng ngủ. Tầng thứ ba được trang bị phòng xem phim, phòng tập thể dục và ban công rất lớn, có thể nhìn thấy rừng cây, đá ngầm bên bờ cát.
Bọn họ đang ở trên một hòn đảo.
Thiết kế biệt thự nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.
Dạo một hồi, bắt đầu chia phòng, Phương Nghiên có thói quen dậy sớm, phòng đơn để lại cho cô ấy, hai cô gái cũng không phản đối, Trình Tây và Tô Duy Anh tự động trở thành bạn cùng phòng.
Trong mấy người đàn ông, chỉ có Quý Hòa Dã dậy sớm, Trần Mộ Dã và Trang Tinh ở cùng một phòng.
Sắp xếp xong xuôi, tổ tiết mục lại báo với bọn họ một tin dữ.
Kể từ bây giờ, ba bữa ăn mỗi ngày đều do bọn họ tự giải quyết, tất nhiên, cách đó vài km có một siêu thị lớn, chương trình sẽ chuẩn bị phương tiện đi lại.
“Mọi người đều có bằng lái phải không?”
Mấy người tụ tập trong phòng bếp, tủ lạnh trống không, lúc này đang thảo luận chuyện đi mua đồ ăn, Phương Nghiên chủ động hỏi trước.
Tất cả đều gật đầu, trên cơ bản đều đã có giấy phép lái xe, chỉ là vấn đề trình độ, Trình Tây chủ động báo cáo.
“Tôi chưa lái xe được mấy lần.”
“Tôi cũng vậy.” Tô Duy Anh giơ tay theo.
“Vậy tôi đi mua đồ ăn, có ai đi cùng tôi hay không.” Phương Nghiên cười nói, hào phóng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Trần Mộ Dã.
“Muốn chọn một người đàn ông mạnh mẽ.” Cô ấy nhìn thẳng vào anh, một lúc sau, sau đó lại cười nói: “Vậy chọn anh đi.”
Trần Mộ Dã cũng yên lặng sờ sờ mũi, theo bản năng cụp mắt xuống, sau đó gật đầu đồng ý: "Được.”
“Tôi đây coi như lao động miễn phí một lát.”
Hai người lấy chìa khóa xe ra ngoài. Thiếu mất hai người, căn nhà bỗng trở nên vắng vẻ, tiếng người cũng im ắng đi rất nhiều.
Tô Duy Anh và Trang Tinh cùng nhau đi thăm quan cẩn thận khắp nói, Trình Tây và Quý Hòa Dã đợi ở phòng khách, ngồi trên ghế sofa, một người nhìn vào máy tính bảng, một người đọc sách, không ai làm phiền tới ai.
Không biết đã qua bao lâu, trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa, rơi lộp độp làm ướt mặt đất.
Hòa Dã ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, giống như đang lẩm bẩm: “Không biết khi nào bọn họ sẽ quay lại.”
“Sẽ nhanh thôi.” Trình Tây do dự. Trong lòng lại khó có thể bình tĩnh.
Đây là một chương trình tạp kỹ về tình yêu.
Mọi người đều có cơ hội để phát triển.
Cô cúi đầu, ánh mắt rơi vào trang giấy, lại nhắc nhở chính mình.
Thời gian dày vò hình như rất dài màhình như cũng rất ngắn.
Trời rất nhanh đã tạnh, ngoài cửa có tiếng động truyền vào.
Trần Mộ Dã và Phương Nghiên xách túi đi vào, trên tay anh xách hai cái túi mua sắm lớn nhất siêu thị, chào hỏi bọn họ, đi vào phòng bếp.
Phương Nghiên đặt một chiếc túi giấy nhỏ lên bàn, mỉm cười với bọn họ.
“Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, mua rất nhiều đồ ngọt lót dạ trước.”
Trong túi có vài loại bánh hình dáng dễ thương, Tô Duy Anh không nhịn được “Oa” một tiếng: “Đúng lúc đang đói bụng.”
“Mọi người chia ra ăn nhé.” Phương Nghiên nói.
Nhiệm vụ nấu ăn tối nay rơi vào tay Trình Tây và Trang Tinh, nguyên nhân là trước đây hai người từng nấu ăn.
Trình Tây nghỉ ở nhà thích nấu ăn, Trang Tinh dù sao cũng biết một vài món ăn cao cấp, tỏ vẻ thần bí vô cùng tự tin.
Hai người xắn tay áo bận rộn trong phòng bếp, thành phố này ở phía nam, món ăn thiên ngọt, Trình Tây sợ bọn họ ăn không quen nên đặc biệt cải tiến.
Cô nấu một nồi thịt kho tàu, tôm bóc vỏ, đậu hủ, làm gần xong, nhìn thấy đồ ăn của Trang Tinh đã đặt sẵn trên bàn.
Trang trí với măng tây và cà chua nhỏ, thịt bò hầm rượu vang đỏ ở giữa, sắc hương vị đều đủ, nhìn rất ngon.
Trình Tây kinh ngạc mở to hai mắt, không khỏi tán thưởng nói: “Hoá ra cậu thật sự biết nấu cơm.”
“Nói giỡn, anh đây không bao giờ nói khoác.” Cậu hất cằm, như con công xòe đuôi.
Hai người đều quen thuộc với chuyện bếp núc, động tác trật tự ngăn nắp, sắp xếp thứ tự cũng hợp lý, một lúc sau, tất cả các món ăn đều được dọn ra.
Trình Tây cởi tạp dề , đặt món cuối cùng lên bàn, ánh mắt nhìn qua phòng khác, thấy Trần Mộ Dã và Tô Duy Anh đang ngồi trên sô pha, hai người cách nhau rất gần, không biết đang thảo luận chuyện gì.
Trong lòng cô khẽ thở dài.
Kích động sáng nay đã sớm bình tĩnh lại, dưới đả kích nặng nề của hiện thực, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng như thủy triều chậm rãi bị áp chế, không gợn nổi đợt sóng.
Năm món ăn, chay mặn phối hợp.
Nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Trang Tinh đang giới thiệu món ăn, Trình Tây vừa ngồi xuống, Trần Mộ Dã đúng lúc gắp một đũa tôm bóc vỏ, nếm thử, ngước mắt nhìn cô.
“Đây là em làm sao?” Anh cười chủ động hỏi.
Trình Tây gật đầu, đột nhiên cảm thấy có hơi căng thẳng:“Hương vị thế nào?”
“Ngon lắm, giống như cách làm trước đây ở quê tôi.” Anh chậm rãi nói như bình thường, nhưng Trình Tây lại không khống chế được lo lắng trong lòng, tỏ vẻ bình tỉnh hỏi.
“Nhà anh……?” Cô ngập ngừng.
Trần Mộ Dã cười không nói gì.
Trình Tây phát hiện, mỗi khi anh gặp được câu hỏi không muốn trả lời, sẽ theo thói quen mỉm cười, khách sáo mà xa cách, từ chối rõ ràng.
Cô vẫn luôn biết rõ, anh không hề thân thiện như bề ngoài, ngay cả lúc còn học cấp ba, những người xung quanh anh đều đối xử rất thân thiết, nhưng bạn tốt thật sự cũng chỉ có một hai người.
Giống như hôm nay.
Anh đối với cô, với mọi người, đều không có gì khác biệt.
Có lẽ là mới ngày đầu tiên, buổi tối tổ chương trình cũng không có sắp xếp gì, tùy tiện cho mọi người đi nghỉ ngơi.
Mười giờ, đồng hồ phòng khách reo lên.
Mấy người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn nhau một cái, bầu không khí im lặng không tiếng động lan tỏa.
Các quy tắc của chương trình rõ ràng hiện lên.
“Vậy để tôi đi trước.” Quý Hòa Dã nhìn trái nhìn phải, lấy gối ôm trên đùi ra, đứng dậy không chút che giấu.
Có cậu ấy là người bắt đầu, mọi người đều ăn ý, tạm biệt nhau về phòng. Khi lên cầu thang, Trình Tây vô tình bị tụt lại phía sau, phía sau vừa vặn là Trần Mộ Dã.
Ánh mắt cô lơ đãng nhìn qua người anh, lại vội vàng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh.
Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh, Tô Duy Anh ngồi khoanh chân xếp bằng trên thảm, cầm giấy bút suy tự, Trình Tây ngồi trên bàn làm việc, quay lưng về phía cô ấy.
“Cô viết cho ai vậy?” Tô Duy Anh chủ động hỏi, Trình Tây quay đầu, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Có thể là bạn đồng hành hôm nay của tôi.”
“Trần Mộ Dã?” Cô ấy khẽ mở mắt, có vẻ kinh ngạc nhưng cũng không bất ngờ, Trình Tây tò mò hỏi cô ấy:“Còn cô thì sao?”
Hôm nay, Tô Duy Anh gần như đã tiếp xúc với ba khách mời nam, người đi hẹn hò là Quý Hòa Dã, nhưng buổi chiều đi dạo cùng Trang Tinh, hai người còn phát hiện một tòa nhà ấm trồng hoa, quay về chia sẻ với mọi người.
Trình Tây nhớ tới cảnh cô ấy và Trần Mỗ Dã nói chuyện trên sô pha tối nay.
Tạm thời cũng không thể đoán được.
"Hừm..." Tô Duy Anh lộ ra vẻ suy nghĩ, chống cằm do dự một hồi, đột nhiên ngước mắt nhìn cô: "Có lẽ cũng đưa cho Trần Mộ Dã."
“Hả——?” Trình Tây sửng sốt hồi lâu, mới chớp mắt chậm rãi hỏi lại: "Tại sao?"
“Bởi vì bọn tôi có điểm giống nhau.” Cô ấy đưa ra một đáp án sâu xa, vẻ mặt nghiêm túc, Trình Tây chậm rãi gật đầu ra vẻ đã hiểu, lại đột nhiên thấy cô ấy cười tươi.
"Đương nhiên! Lý do quan trọng nhất là vì anh ấy đẹp trai!"
Lần này cô ấy không chút nghĩ ngợi ngồi thẳng dậy, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn.
"Hiếm khi gặp được soái ca cấp độ này ngoài đời, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy và cô từ bên ngoài đi vào, suýt chút nữa thì choáng váng. May mà nhớ ra mình đang ghi hình, bằng không sẽ mất mặt trước mặt khán giả cả nước.”
"Hiện tại không nắm bắt cơ hội quang minh chính đại, vậy còn đợi đến khi nào!"
Không biết vì sao, rõ ràng hiện tại hai người đều xem như quan hệ cạnh tranh, nhưng Trình Tây lại vô cùng đồng cảm gật đầu, thở dài.
“Đúng vậy, cơ hội khó có được.”
Hai người đột nhiên mở ra đề tài, cũng thân thiện hơn rất nhiều, giống như một cuộc nói chuyện ban đêm trong ký túc xá nữ, Trình Tây hoảng hốt nhớ tới chuyện lúc còn học cấp ba, các bạn nữ cùng nhau thảo luận những người nổi tiếng trong trường, khi đó, trung tâm nói chuyện chính là Trần Mộ Dã.
Thật không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn rực rỡ chói mắt như cũ.
Tựa như trắng sáng vĩnh viễn treo trên cao.
"Tôi thực sự không hiểu. Một người đẹp trai như vậy sao có thể tham gia chương trình hẹn họ để tìm bạn gái? Nếu không phải khí chất đặc biệt, tôi còn nghi ngờ anh ấy là tiểu sinh nhà nào tới đây ra mắt cơ.” Tô Duy Anh còn đang lải nhải, tính cách hoàn toàn tương phản với vẻ bề ngoài, Trình Tây hoàn toàn tin cô ấy chính là một trạch nữ thích chìm vào thế giới ảo tưởng.
"Có thể... Có chút lý do cá nhân." Trình Tây nghe được một chút tin đồn, nhưng không tiện nói với cô ấy. Suốt ba năm cấp ba, Trần Mộ Dã chưa từng trải qua một mối tình nào, kể cả cho đến bây giờ.
Dựa vào ngoại hình và trình độ của anh chắc chắn sẽ không bao giờ thiếu người theo đuổi, loại hình nào cũng có đủ, thậm chí có người xuất sắc đến mức cô cảm thấy thua kém, nhưng Trần Mộ Dã vẫn luôn lịch sự từ chối.
Lúc còn đi học còn có thể giải thích là chuyên tâm học tập, nhưng lên đại học rồi ra ngoài làm việc thật đúng là khiến ta khó đoán được suy nghĩ của anh.
Suy đoán lớn nhất chính là anh còn chưa gặp được người mình thật sự thích.
Nhưng một người như anh sẽ thích người như thế nào?
Người đó phải tốt đến mức nào.
Trình Tây nghĩ đến đây, đột nhiên khổ sở không nói nên lời, có thể lần này cô sẽ trở thành người chứng kiến anh bắt đầu một mối quan hệ yêu đương chân chính.
Trong phòng không còn ai nói chuyện, khôi phục lại yên tĩnh.
Giấy viết thư do tổ chương trình cung cấp là loại giấy trắng bình thường, đựng trong một phong thư.
Trình Tây ngồi vào bàn, cầm bút, rất lâu không viết một chữ nào.
Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng khi thời khắc này thực sự đến, cô lại không thể nói được điều gì.
Đêm thật dài, tựa như đã qua rất lâu, Tô Duy Anh đẩy cửa ra ngoài lại đi vào, cuối cùng cô cũng cúi đầu, lần đầu tiên công khai viết tên anh trên giấy.
——[Trần Mộ Dã, rất vui được gặp anh]
Cô gấp tờ giấy cẩn thận, cho vào phong thư mang xuống lầu.
Nơi nhận thư ở bên cạnh vườn, mỗi người đều có hộp thư riêng, có hai nơi dành cho nam và nữ riêng biệt.
Cô tìm thấy tên Trần Mộ Dã, đúng như dự đoán, bên trong đã có hai lá thư nằm yên lặng ở đó.
Cô đặt phong thư của mình vào trong.
Ánh trăng sáng trắng, khu vườn yên tĩnh, thời gian như xuyên qua toàn bộ tuổi trẻ, mang theo cô nữ sinh trốn trong bóng tối, đứng dưới ánh trăng.
Việc trao đổi thư từ đã kết thúc.
Sau mười phút sẽ chuẩn bị đi kiểm tra hộp thư của mình.
Tim cô đột nhiên đập mạnh như trống trận, có hy vọng xa vời lại không dám.
Trình Tây là người cuối cùng xuống lầu, như thể ảo giác nhất thời xuất hiện, trong hộp thư viết tên cô, cô nhìn thấy bức thư trả lời nằm dưới ánh trăng.
Có chữ viết tay quen thuộc lại có phần xa lạ.
Chỉ viết hai chữ.
[Ngủ ngon.]