Giang Thừa đi tới lớp, cậu ném chiếc vòng lên bàn rồi ngồi xuống, trong đầu hiện lên cảnh tượng cô gái nhỏ gọi con chó Rottweiler chạy vòng quanh cậu, gắng sức muốn cướp chiếc vòng hạt đào trong tay.

Cậu đoán vì chiếc vòng tay này có mùi hương của Ôn Giản nhưng không chắc chắn lắm, món đồ này đã để trong ngăn kéo phòng cậu mười mấy năm, nếu có mùi gì thì đã sớm bay đi hết rồi.

Nếu còn thì chỉ có mùi mồ hôi ở dây đeo, cô đã đeo nhiều năm, mà trẻ con lại không biết giữ cẩn thận, sạch sẽ như người lớn.

Chiếc vòng tay còn có hai viên ngọc bình an nho nhỏ nhưng đã cũ, còn bị mẻ, trong đó có một quả có vết màu đỏ sậm.

Giang Thừa nghĩ, người huấn luyện một con chó kĩ càng như vậy rồi tặng cho Ôn Giản thì nhất định là rất yêu thương cô.

Hà Thiệu vừa đến lớp, liếc mắt nhìn thấy chiếc vòng tay của Giang Thừa để trên bàn, cậu ta tò mò nên cầm lấy, cười nhìn Giang Thừa, “Thừa ca, sao anh còn giữ cái đồ trẻ con này chứ?”

Cậu ta vừa nhìn vừa nói tiếp, “Hạt đào tránh tai ương, hồi bé bà nội em hay xuyên hạt đào vào dây tơ hồng rồi đeo lên cổ tay em, bảo là có thể trừ tà…”

Cậu ta cười ngả ngớn nhìn Giang Thừa, “Thừa ca, anh từng này tuổi rồi còn giữ hả, không phù hợp với khí chất của anh chút nào.”

Nghe Hà Thiệu nói thế, các bạn khác cũng chạy đến hóng hớt.

Giang Thừa vẫn bình tĩnh, giơ tay ra bảo: “Đưa đây.”

Lâm Bằng Bằng quay đầu lại, nhìn chiếc vòng trên tay Hà Thiệu, cảm thấy rất quen nên đi tới.

“Cái gì thế?”

Lâm Bằng Bằng rất xinh, tình cách ngay thẳng phóng khoáng, người vừa cao lại gầy, luôn được các bạn học yêu mến, đặc biệt là các bạn nam, cô nàng vừa tới thì người khác cũng đi theo, khó lắm mới có cơ hội trêu Giang Thừa, mà ở độ tuổi này, trêu đùa sẽ thân nhau hơn.

Ôn Giản vừa tới lớp thì thấy chỗ ngồi của mình có một đám người, Hà Thiệu bị vây quanh, tay phải cậu ta giơ lên cao, trên tay có đeo gì đó, vừa lạ vừa quen. 

Cô mờ mịt tới gần.

Giang Thừa nhìn thấy cô, cậu ngồi im trông cô lại gần, cô ngẩng cổ, cố rướn người lên xem nhưng lại chẳng thấy gì, Ôn Giản gãi cổ, đành về chỗ ngồi.

Lâm Bằng Bằng thấy thế, cô nàng kéo Ôn Giản nhập cuộc, Giang Thừa lạnh nhạt bảo, “Cô giáo tới rồi kìa.”

Cả đám người lập tức giải tán, ai về chỗ người đấy.

Giang Thừa với tay lấy lại chiếc vòng hạt đào.

Hà Thiệu thấy sắc mặt Giang Thừa không vui lắm, tự giác ngồi hẳn hoi, không dám đùa tiếp, cũng không dám nói gì.

Không khí còn náo nhiệt nhanh chóng rơi vào im lặng.

Ôn Giản chống cằm, cô xoay bút, mở sách ra nhưng tâm trí không đặt lên sách vở.

Cô cảm thấy rất xấu hổ.

Chiếc vòng kia hình như là của cô.

Đây là bảo bối của cô hồi bé, sau đó cô đưa cho anh trai nhỏ, không ngờ hai người lại gặp lại nhau, hơn nữa còn bị người khác cười đùa trêu chọc như vậy.

Ôi, sao hồi đó cô lại tặng vòng hạt đào chứ, càng nghĩ càng xấu hổ.

Nhưng mà cô vẫn rất cảm kích anh trai nhỏ kia, mà cũng phải xin lỗi người ta, hồi bé không biết cái nào đáng tiền cái nào không, cảm thấy tặng cho người ta bảo bối của mình cũng oke mà.

Chỉ là không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy.

Lúc tan học, Ôn Giản quay đầu nhìn Hà Thiệu.

“Chuyện đó…”

Hà Thiệu thụ sủng nhược kinh (*), thấp thỏm nhìn cô, “Sao thế?”

(*) Thụ sủng nhược kinh: được quá chiều chuộng nên thấy sợ hãi.

Ôn Giản muốn hỏi cậu ta lấy chiếc vòng kia từ chỗ nào, muốn xác minh Hà Thiệu có phải anh trai nhỏ kia không, Giang Thừa đột nhiên nhìn cô, cô lại nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng lại nhiều thói quen xấu của người nào đó, cô nuốt lời định nói xuống, hỏi: “Cậu bị ốm à? Vừa nãy tôi nghe thấy cậu ho mấy tiếng.”

“Không…không sao đâu.” Tuy Hà Thiệu cẩu thả tùy tiện nhưng trước mặt Ôn Giản lại ăn nói lắp bắp, “Tôi chỉ hơi ngứa họng thôi.”

Ôn Giản “Ồ” một tiếng, “Hồi xưa tôi cũng từng bị thế, sau đó uống lê hấp đường phèn là đỡ ngay, cậu mua một lọ thử xem.”

“Ơ… à… được.” Hà Thiệu gãi đầu, mơ màng đi ra ngoài.

Trên bàn chỉ còn Giang Thừa.

Cô vô thức nhìn cậu.

Mà cậu cũng đang nhìn cô, ánh mắt quái lạ này nhìn cô chằm chằm mà lại không nói lời nào.

Ôn Giản nhớ tới chuyện mời cậu ăn tối, cô hơi xấu hổ, gượng cười với cậu rồi xoay người, không ngờ Giang Thừa kéo tóc cô, bảo cô quay đầu lại.

Giang Thừa mải mê giật tóc cô, cậu không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu ngồi im nhìn cô.

Ôn Giản do dự, cô muốn kéo tóc nhưng lại bị cậu giật lại, cậu không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cô.

Ôn Giản không dám nói gì, yên lặng muốn cậu buông tay ra, Giang Thừa đột nhiên bảo: “Hồi đó sao cậu lại học vượt lớp?”

“Là…là…” Ôn Giản mơ màng đáp, “Thành tích không tệ lắm, ở nhà mẹ tôi cũng dạy tôi kiến thức của lớp trên, mẹ tôi cảm thấy tôi tiếp thu được, bàn bạc với giáo viên cho tôi nhảy lớp. Sau đó cảm thấy mọi chuyện cũng ổn nên nhảy lớp thêm lần nữa.”

Cô sợ hãi nhìn cậu “Sao à?”

“Không sao.” Giang Thừa buông tóc cô ra, cảm thấy mình ấu trĩ thật, hồi đó cô mới 4 tuổi thì sao nhớ được chứ.

Quan trọng là cô không nhớ thì liên quan gì tới cậu?

Giờ truy bài nhanh chóng trôi qua.

Lúc tan học, Giang Thừa đi về trước, mặc kệ Ôn Giản.

Cậu đạp xe đi ngang qua ngã rẽ chỗ quán bar, lại nhớ vụ án kia và người mà cậu đã gặp, cậu phi xe vào quán bar.

Đáng lẽ thời điểm này ở quanh đây sẽ rất náo nhiệt, nhưng hai ngày trước xảy ra vụ án mạng, còn được đưa lên bản tin thời sự, vì vậy cả con hẻm này hơi trầm lắng, đặc biệt là quán bar Dạ Mạt này đều không có ai, vừa lạ thường vừa vắng vẻ.

Vì có án mạng nên quán bar tạm ngừng kinh doanh, cửa ra vào khép hờ.

———

Giang Thừa suy nghĩ một lát, đẩy cửa đi vào.

Cửa vừa đẩy ra thì có giọng nói ôn hòa truyền tới, “Xin lỗi, mấy hôm nay quán xảy ra chút việc nên tạm dừng buôn bán mấy ngày, hôm khác cậu lại đến nhé.”

Người đó đi đến cửa, là đàn ông, khoảng hơn 30 tuổi, cao tầm 1m7, lễ phép lịch sự, mặc áo khoác màu caramel.

Giang Thừa khẽ gật đầu: “Xin lỗi”

Nói rồi cậu đi ra ngoài.

Cửa được đóng lại.

Giang Thừa đi tới phía sau, nhân lúc trời tối không có bóng đèn, cậu trèo tường đi vào.

Cửa sau không đóng, có ánh đèn vàng lờ mờ nhưng không thấy người đàn ông vừa nãy.

Giang Thừa dựa lưng vào tường, đứng ở cửa sau quan sát một lúc, cậu bước vào phòng rồi lên tầng 2.

Lầu 2 tối đen như mực, không náo nhiệt như mấy hôm trước, u ám dọa người.

Ở phòng cuối cùng có ánh đèn hắt ra, cực kì thu hút.

Giang Thừa đi dọc theo hành lang đến căn phòng đó.

Dưới sàn có trải thảm nhung nên không nghe thấy tiếng bước chân, Giang Thừa lặng lẽ bước tới cửa, không để lộ bất kì âm thanh nào.

Cửa phòng khóa chặt, trong phòng có tiếng nói chuyện, có cả nam lẫn nữ.

Giang Thừa cẩn thận lắng nghe, ít nhất có bốn người, còn có giọng nam hôm trước cậu từng gặp.

Quả nhiên không phải tự dưng gã đó xuất hiện ở đây.

Cậu khẽ nhúc nhích, cầm điện thoại, bật chế độ ghi âm, đặt điện thoại lên ván cửa.

Mọi việc vốn dĩ rất thuận lợi.

Đột nhiên có tiếng tin nhắn rác vang lên, Giang Thừa nhanh tay cất điện thoại nhưng người trong phòng vẫn nghe thấy.

“Ai đấy?” Có người hỏi, tiếng bước chân tới gần.

Giang Thừa chạy đi nhưng lại xui xẻo, đi tới cuối hành lang thì đụng phải người đàn ông vừa nãy.

Anh ta ngẩn người.

Phía sau có người đuổi theo, còn nói: “Đừng để nó thoát.”

Giang Thừa cầm dao vung về phía người đàn ông vẫn còn đang sững sờ, đẩy vai anh ta mượn sức nhảy về phía trước, hai tay cậu nắm trên cầu thang leo xuống cầu. Giang Thừa chạy về phía cửa chính, không ngờ dưới này còn có người, trông có vẻ đã được huấn luyện qua, Giang Thừa còn chưa chạy tới cửa thì gã ta đã đuổi tới.

Cậu nghiêng người tránh đi, lấy chân kéo chiếc ghế bên cạnh ném về phía gã ta, nhân lúc cửa mở nhanh chóng chuồn đi.

Phía sau có 7 – 8 người đuổi theo vây quanh Giang Thừa, không muốn để cậu chạy thoát.

Giang Thừa nhìn đám người, sắc mặt bình tĩnh kiên định, cậu lại nhìn hai người đàn ông đang đi tới. Cậu quen một người, là Lâm Cảnh Dư.

Một người khác thì cậu không quen, khoảng hơn 50 tuổi, đeo kính gọng vàng, gương mặt bình tĩnh, xem ra là kẻ cầm đầu.

Gã ta không nói, vẫy tay bảo đám đàn em xông lên.

Giang Thừa sống tới ngày này, đây là lần đầu tiên cậu phải cảm ơn ông nội mình, 5 tuổi bị ông bắt đi học võ, sau đó còn học bắn súng. Cũng phải cảm ơn mấy năm nay sống trong quân ngũ, rèn luyện cậu kiên nhẫn đánh nhau với cái đám lề mề này.

Đám người này vừa nãy còn hùng hổ, một lúc sau bị đánh ngã, tiếng kêu thảm thiết vang lên, hiện trường hỗn loạn, bỗng có nòng súng lạnh lẽo dí sát vào cổ Giang Thừa.

Giang Thừa giơ tay lên giả làm động tác đầu hàng, sau đó từ từ xoay người nhìn người đàn ông dí súng vào đầu mình, là kẻ đeo kính gọng vàng.

“Nhãi con, thân thủ không tồi đâu.” Gương mặt lạnh lùng vô cảm, khẽ cười.

Giang Thừa nhìn gã ta chằm chằm, ánh mắt chuyển qua tay phải gã đang cầm súng, tay phải của cậu đập vào cổ tay gã, tay trái vòng qua, động tác liền mạch, khẩu súng rơi vào tay trái của Giang Thừa. Cậu mau chóng chuyển họng súng dí vào giữa đầu gã đeo kính, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, khác hẳn khí chất cao ngạo thường ngày.

Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt Ôn Giản đang đứng ở đầu hẻm, cô còn đang chạy trối chết cũng dừng lại nhìn qua.

Cô cầm điện thoại đặt ở bên tai, đang gọi điện thoại, vì chạy nhanh nên đầu tóc lộn xộn rối bời, tuy bây giờ là tháng 11 nhưng trán cô đầy mồ hôi, gương mặt tái nhợt, môi mấp máy, cả người run bần bật.

Uông Tư Vũ ở đầu dây bên kia thấy cô rất lạ, gấp gáp hỏi: “Em sao thế?”

Uông Tư Vũ biết Ôn Giản là đối tượng phải bảo vệ sát sao, mười mất phút trước cô gọi điện cho anh ta bảo mình bị theo dõi.

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không…không sao ạ.”

Cô nhìn đám người đó, Giang Thừa chĩa súng vào người đàn ông kia, còn có Lâm Cảnh Dư, cô bình tĩnh lại cảnh giác, làm như không có chuyện gì, lùi về sau mấy bước.

Lâm Cảnh Dư nhìn cô, đôi mắt bình tĩnh trầm lặng như nước, không có một cảm xúc bất thường nào rồi lại nhìn Giang Thừa.

Giang Thừa cầm súng chĩa vào chân mày của gã đeo kính, không ai dám manh động.

Cậu tóm gã ta, di chuyển họng súng sang thái dương, bắt gã ta làm con tin, quay lưng về phía Ôn Giản, lùi về hướng cô.

Ở đầu dây bên kia, Uông Tư Vũ sốt sắng hỏi ôn Giản đang ở đâu.

Ôn Giản muốn nói vị trí của mình cho anh ta nghe, cô biết Uông Tư Vũ ở gần đây, anh ta bảo cô chạy đến đây, chỗ này náo nhiệt nhiều người, mà anh ta ở gần đó, sẽ mau chóng tìm thấy cô.

Nhưng anh ta không biết, nơi này không chỉ náo nhiệt, mà cô đang chứng kiến cảnh tượng mình không nên nhìn.

Uông Tư Vũ càng sốt ruột hơn, nôn nóng bảo: “Này, em đang ở đâu?”

“Em … em vẫn ở bên ngoài…” Ôn Giản bình tĩnh lại, giọng nói run rẩy, cô không dám nhìn Lâm Cảnh Dư, cũng không dám nói cho Uông Tư Vũ vị trí cụ thể, sợ anh ta nhìn thấy ba cô.

Giang Thừa đứng trước cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

“Hình như tôi bị theo dõi.” Ôn Giản run sợ nhưng cố gắng bình tĩnh lại, càng sợ hãi, càng khóc thì càng chứng tỏ mình đang hoảng loạn.

“Đừng sợ.”

Giang Thừa trầm giọng bảo cô, cậu đẩy gã đàn ông đeo kính xuống đất, bắn mấy phát đạn, nhân lúc hỗn loạn cậu nắm tay Ôn Giản, kéo cô chạy đi, hai người chạy qua con hẻm nhỏ và những căn nhà cũ, gió đêm thổi qua làm vạt áo bay bay.

Giang Thừa ngăn một chiếc xe máy chạy trên đường, đưa địa chỉ và số điện thoại cho anh ta và một ít tiền, cậu leo lên xe rồi kéo Ôn Giản ra ngồi đằng sau.

Hai tay Ôn Giản ôm eo Giang Thừa, cậu nói “Ngồi xuống” rồi phóng xe đi.

Tiếng gió rít bên tai, trước mặt cô là bờ vai rộng rãi vững chắc, trái tim Ôn Giản đập thình thịch từ từ bình tĩnh lại.

Giang Thừa lái xe tới Cục cảnh sát tìm Giang Bảo Bình.

Cậu vừa bước vào phòng thì đặt điện thoại lên bàn đẩy về phía Giang Bảo Bình: “Chú nghe xem có tin tức nào hữu dụng không?”

Giang Bảo Bình nhìn chiếc điện thoại để trên bàn, hỏi: “Cháu từ đâu tới đây thế?”

Ông nhìn Giang Thừa rồi thấy tay cậu đang nắm chặt tay cô gái đứng cạnh, ông sững người.

Ôn Giản nhìn theo tầm mắt ông, mãi mới phát hiện Giang Thừa nắm tay mình, mặt cô đỏ bừng, xấu hổ rụt tay lại.

Hình như Giang Thừa không để ý, bình tĩnh nhìn chú mình: “Cháu mới đến Dạ Mạt, vô tình gặp mấy kẻ đó.”

Giang Bảo Bình nhíu mày: “Sao cháu lại đến đó?”

Giang Thừa không nói cho Giang Bảo Bình là mình đi tìm người, bình thản bảo: “Cháu rất hứng thú với vụ án này, muốn tới hiện trường xem còn dấu vết gì không.”

“Làm loạn.” Giang Bảo Bình mắng thằng cháu mình rồi cầm điện thoại.

Lúc về thì trời đã muộn.

Ôn Tư Bình chờ mãi không thấy Ôn Giản về, bà không yên tâm, gọi điện cho cô, mà Uông Tư Vũ cũng thế, anh ta không ngừng gọi điện cho Ôn Giản.

Ôn Giản gửi tin nhắn báo bình an cho Uông Tư Vũ rồi gọi cho mẹ, làm vẻ bình tĩnh để mẹ cô không nghi ngờ.

Giang Thừa đứng cạnh nghe cô nói chuyện.

Sắc mặt cô tái nhợt, tóc tai hơi rối, trông khá chật vật.

“Không sao chứ?” Thấy cô cúp máy, cậu hỏi.

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không sao đâu.”

Cô nhớ lúc cậu cứu mình, do dự nói lời cảm ơn.

Giang Thừa không nói gì, cậu đi thẳng ra ngoài đến chỗ đỗ xe máy, mở khóa rồi leo lên, cậu quay đầu nhìn Ôn Giản đứng im ở cửa Cục cảnh sát, nhướng mày, “Không định về à?”

“…” Ôn Giản hơi chần chừ rồi đi tới.

“Nhà cậu ở đâu?” Giang Thừa đưa chiếc mũ bảo hiểm duy nhất cho cô.

Ôn Giản khẽ nói: “Minh Loan Thế Kỷ.”

Sắc mặt Giang Thừa hơi khác lạ, cô thấp thỏm, hỏi: “Sao à?”

“Không sao.” Vẫn là hai chữ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play