Giang Thừa đặt cốc nước xuống, cậu lấy bút và giấy trên tủ rượu, “Cháu có manh mối.”
Cậu ngồi đối diện với Giang Bảo Bình, nói: “Tối qua cháu đến trường, đi ngang qua đoạn đó để gặp lại người bạn cũ, đúng lúc cứu được cô gái kia. Cô gái ấy phát hiện trong nhà WC có gì đó nên bị người khác truy đuổi. Cháu nghĩ người mà cô ấy gặp được liên quan tới vụ án chú đang điều tra đấy.”
Cậu vừa nói chuyện vừa vẽ lên giấy, “Đám người đuổi theo cô ấy là đồng bọn của hung thủ, cháu còn thấy cô ta là người cầm đầu đám người đó.”
Một lát sau, Giang Thừa phác họa vài nét chân dung gương mặt của người phụ nữ kia.
Giang Thừa đặt bút xuống, đẩy tờ giấy về phía Giang Bảo Bình, “Cô ta chắc chắn liên quan tới vụ án này.”
Giang Bảo Bình cau mày nhưng không quá ngạc nhiên, ông nhìn Giang Thừa trưởng thành, trí nhớ của cháu trai ông rất tốt, người từng gặp hay sách đã đọc qua đều nhớ được hết.
Giang Thừa vẽ không đẹp lắm, nhưng nét ngũ quan rõ ràng, từ nhỏ cậu đã được ông cụ Giang dạy dỗ, ít nhiều vẫn có kiến thức cơ bản.
“Nhưng chú hỏi lại cô bé kia đi, dù sao cô ấy là nhân chứng duy nhất của vụ án này.” Giang Thừa nói tiếp, “Trước tiên điều tra kẻ tình nghi đã, nhân chứng là Lâm Giản Giản, vừa chuyển tới trường Trung học phổ thông Chuyên Tùng Thành, học lớp 12-8.”
Giang Bảo Bình mỉm cười, cảnh sát đã tra ra thông tin của người báo án nhưng đây là tin tức bảo mật, ông không nói được.
Nhưng mà…
“Lâm Giản Giản là ai thế?” Ông nhìn Giang Thừa, “Cô bé này là bạn cùng lớp của cháu đúng không nhỉ? Mà cháu lại đúng lúc cứu cô bé đó?”
Giang Thừa đứng dậy nhìn chú mình, “Chú ơi, chú vừa leak thông tin mật ra rồi đấy.”
Giang Bảo Bình: “…”
Mấy phút trước ông nội còn đang giận Giang Thừa, phút sau kiêu ngạo nói, “Đúng là học trò của ông có khác.”
Giang Bảo Bình lắc đầu cười, “Được rồi, chú tự kiểm điểm là được chứ gì?”
Hôm sau, ông phân phó cấp dưới làm việc, cảnh sát mang tờ giấy mà Giang Thừa vẽ đi xác minh với Ôn Giản.
Lần thứ 2 Uông Tư Vũ đến tìm Ôn Giản, cô không còn thấy lo sợ nữa, khẽ cười với anh ta. Uông Tư Vũ cũng cười, bắt tay với cô, “Chào em.”
Ôn Giản chần chừ, mãi lúc sau cô mới đưa tay ra, khẽ chạm vào tay anh ta rồi buông xuống, ngại ngùng mỉm cười.
Hai người đi tới phòng nghỉ của giáo viên, cạnh đó có một bức tường cao, ngăn khu dạy học với sân thể dục.
“Em nhớ ra người muốn bắt em chưa?” Uông Tư Vũ mở tập tài liệu trong tay, hỏi Ôn Giản.
Cô khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
Ôn Giản nhìn thấy Giang Thừa đang đi về lớp, cô nhớ cậu đã cứu mình, có lẽ cậu sẽ thấy rõ gương mặt của người đàn bà kia. Ôn Giản khẩn trương chỉ tay về phía Giang Thừa, “Cậu ấy… cậu ấy… chắc là cậu ấy nhớ ạ.”
Uông Tư Vũ vô thức ngoảnh lại.
Đúng lúc ấy, Giang Thừa nhìn qua phòng nghỉ của giáo viên, thấy Ôn Giản đang ngồi ở đó, chỉ tay vào người cậu. Thấy cậu đi tới, cô rụt tay lại để trên đầu gối, anh cảnh sát ngồi đối diện nhìn Giang Thừa rồi lại nhìn Ôn Giản.
Giang Thừa đi tới chỗ hai người họ, cậu đứng bên cạnh Ôn Giản, nhìn cô: “Cậu tìm tôi có việc gì à?”
Ôn Giản lắc đầu lia lịa, chỉ vào Uông Tư Vũ, “Cảnh sát tìm cậu.”
Uông Tư Vũ đứng dậy, giới thiệu bản thân rồi đưa thẻ cảnh sát cho Giang Thừa, anh ta đề cập tới vụ án, rồi hỏi Giang Thừa có phải hôm đó cậu cũng ở hiện trường không.
Giang Thừa gật đầu, cậu ngồi cạnh Ôn Giản.
Uông Tư Vũ hỏi lại tình huống tối hôm đó, sau đó lấy bức vẽ ra, nói với hai người, “Có phải là người này không?”
Giang Thừa nhìn qua, gật đầu bảo: “Đúng rồi.”
Ôn Giản nhìn chằm chằm tờ giấy, cô nhớ lại ánh mắt của người đàn bà kia, trí nhớ dần dần trở nên rõ ràng, kích động chỉ vào hình vẽ, “Đúng đúng đúng, chính là bà ta. Em nhớ ra rồi, chính là người này.”
Uông Tư Vũ nghiêm túc xác nhận lại một lần nữa, “Em chắc chắn ư?”
Ôn Giản gật đầu, “Chắc chắn ạ.”
“Được rồi.” Uông Tư Vũ cất tờ giấy, hỏi lại một ít chi tiết liên quan tới vụ án rồi mới rời đi.
Anh ta vừa đi thì Giang Thừa cũng về lớp.
Ôn Giản đuổi theo cậu.
“Vừa nãy cảm ơn cậu nhé.”
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Cảm ơn gì cơ?”
“…” Ôn Giản gãi đầu, giống như cô cũng không biết vì sao mình lại cảm ơn Giang Thừa.
“Vậy… vậy cậu cứ coi như tôi cảm ơn nhầm người đi.” Cô hậm hực trả lời, đi vòng qua người cậu.
Giang Thừa nhìn hình bóng cô đã đi xa, cậu nhớ lại lúc cô còn bé, dáng vẻ của cô lúc đưa cho cậu vòng hạt đào, chu môi lại hậm hực bảo “Vậy…vậy…” Mãi sau đó cô mới nói: “Ông nội nói hôm nay là sinh nhật anh, em coi nó là quà sinh nhật tặng anh nhé?” Cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe lại vương chút tủi thân, tựa như nước mắt trực trào chuẩn bị khóc mếu máo, nhiều năm rồi mà dáng vẻ đó vẫn chẳng thay đổi gì.
Cậu vào phòng học, vô thức nhìn về chỗ Ôn Giản.
Cô nằm ườn ra bàn, không biết là buồn ngủ hay tâm trạng không vui, mái tóc mềm mượt xõa ngang vai.
Ôn Giản mơ chuyện khi cô 4 tuổi.
Năm ấy cô lên 4, tay ôm cặp sách, cả người cứng đờ, ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt sợ hãi nhìn anh trai tuấn tú đang làm bài tập dưới ánh nến. Ôn Giản ngồi lâu nên hơi ê mông, cô muốn lén động đậy một chút nhưng anh trai nhỏ đột nhiên quay đầu lại làm cô hãi gần chết, sợ anh trai nhỏ sẽ đuổi mình ra ngoài, đôi mắt cô đỏ ửng như muốn nói: em chỉ muốn động đậy một chút thôi.
Hình ảnh đó dần trở nên chân thực hơn. Ôn Giản ôm chăn ngồi trên sàn nhà, bên dưới còn trải một lớp chăn bông vừa dày vừa ấm, cô mở mắt ra thì thấy gầm giường tối om, lại nhớ tới câu chuyện bà ngoại từng kể, rằng trẻ con không ngoan, không nghe lời sẽ bị nhét dưới gầm giường rồi bị sói ăn thịt. Ôn Giản sợ hãi nắm chặt tấm chăn, cả người run bần bật, khẽ hé mắt nhìn anh trai nằm trên giường, run rẩy gọi, “Anh ơi.”
Người trên giường mơ màng đáp, “Ừ?”
“Em sợ quá.” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Nhưng không ai trả lời cô.
Ôn Giản trùm chăn kín đầu, cố gắng nhắm mắt lại nhưng vẫn rất sợ. Không gian tối om làm cô tưởng tượng ra câu chuyện bà ngoại kể, con sói đói bụng giơ móng vuốt về phía cô, kéo cô xuống dưới gầm giường, nó nghiến răng nhai tay cô, rồi đến ngón chân, cẳng chân,…
Ôn Giản càng sợ hơn, cách một lớp chăn, cô lại gọi, “Anh ơi”. Cô nghe thấy tiếng anh trai nhỏ trả lời mình nên lại gọi to hơn. Ôn Giản vội vàng lật chăn ra, luống cuống bò lên giường định trốn vào trong, không ngờ lại đè lên tay anh trai nhỏ đang ngủ, anh trai kêu lên một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra, bị đập đầu vào bàn.
Ôn Giản thấy hơi đau, cảm nhận được hình như có thứ gì nóng nóng chảy ra, cô ngây ngốc nhìn anh trai nhỏ trước mặt. Anh trai xốc chăn lao xuống giường, bật đèn lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn cô, chạy ra ngoài rồi một lát sau mới về phòng, tay ôm một đống đồ: Bông trắng, nước sát trùng, băng gạc, kéo, kim chỉ.
Anh trai nhỏ ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm kéo lên lạch cạch hai cái.
Ôn Giản hoảng sợ.
“Đầu em chảy máu rồi.” Anh trai nhỏ cau mày bảo, “Anh từng thấy thím nhỏ của anh băng bó vết thương, trước tiên phải cắt tóc chỗ bị thương rồi khâu lại.”
Ôn Giản nhìn chiếc kéo trong tay anh, sợ hãi lùi về sau vài bước, nhưng anh nắm lấy tóc cô, còn nói nếu không xử lý vết thương thì sẽ bị nhiễm trùng.
Ôn Giản sợ hãi, hỏi: “Nhiễm trùng là gì ạ?”
“Nhiễm trùng là vết thương không được xử lý sẽ bị lở loét thối rữa, rồi lan ra đầu, sau đó cả đầu bị thối rữa luôn.” Anh trai nhỏ nghiêm túc bảo.
Cô bị anh dọa nên đã quên mất nỗi sợ vừa nãy, thấp thỏm hỏi: “Có phải khâu vết thương sẽ rất đau không ạ?”
Anh không kiên nhẫn, đáp: “Đương nhiên rồi.”
Ôn Giản do dự hồi lâu, so với việc khâu vết thương, đầu bị thối rữa còn đáng sợ hơn nhiều.
“Vậy…vậy…” Cô ngập ngừng, nhắm mắt cầu xin: “Vậy anh phải làm nhanh lên nhé, em sợ đau lắm.”
Anh trai vừa cầm tóc vừa cầm kéo, nghiêm túc cắt tóc cho cô, tiếng ‘xoạt xoạt’ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Cô giáo đến rồi.” Tiếng nhắc nhở cùng với âm thanh nhai khoai tây ‘rộp rộp’ khẽ vang lên bên tai Ôn Giản, cô ngồi dậy, vô thức sờ vào chỏm tóc bên trái. Tóc cô vừa dài vừa mềm mại, không phải kiểu tóc bị cắt như chó gặm trong mơ.
Ôn Giản hơi ngây ngốc, ánh mắt mờ mịt nhìn Hứa Nhiễm, tay cô vẫn chạm vào chỗ tóc bị anh trai nhỏ cắt hồi xưa.
Giang Thừa nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
Một người mơ màng, người còn lại thì khó hiểu.
“Sao thế?” Giang Thừa hỏi Ôn Giản, anh nhìn mấy sợi tóc trong tay cô.
Ôn Giản dần bình tĩnh lại.
“Không, không sao.” Cô lắc đầu, xoa tóc rồi xoay người lại.