Giang Thừa nhìn cô: “Có phải là chuyến bay lúc 10 giờ sáng từ Bangkok tới Quảng Châu không?”
Ôn Giản thấy ánh mắt thâm trầm của anh nhìn mình, cô gật đầu, nói: “Lúc em xuống máy bay thì gặp một người giống anh, nhưng em không biết người đó có phải là anh không, bao nhiêu năm không gặp, có thể là em nhìn nhầm.”
Giang Thừa dựa lưng vào ghế sô pha, “Không phải là em không chắc, kể cả em biết người đó là anh thì sẽ không chào hỏi.”
Ôn Giản mím môi, cô im lặng một lúc, ngẩng đầu nói: “Thật ra anh không thấy vấn đề này với mối quan hệ rối rắm của chúng ta rất vô nghĩa ư? Lúc đó em và anh chỉ là bạn cùng lớp, nhà em xảy ra chuyện, không phải là chuyện đơn giản kiểu người ta bị bệnh rồi qua đời, mà là bị người khác trả thù, ba em động vào lợi ích của người khác, bọn chúng điên lên muốn trả thù nhà em. Thế nên đừng nói chỉ là bạn bè bình thường, kể cả hai chúng ta có yêu nhau đi chăng nữa thì em sẽ không liên lạc với anh, sẽ không làm phiền anh, sẽ không để anh gặp nguy hiểm.”
“Có lẽ 10 năm rồi cũng chẳng nguy hiểm như trước nữa, nhưng 10 năm qua chúng ta không liên lạc gì với nhau, ai cũng có cuộc sống riêng, có lẽ anh đã kết hôn sinh con, cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn, mà trong mắt người khác, có lẽ em đã chết rồi, em cứ quấy rầy anh thì sẽ không thích hợp lắm.”
“Thế nên em cảm thấy, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên đi. Gặp nhau là duyên phận, nếu không gặp lại thì cũng không nên cưỡng cầu.”
“Còn em với Uông Tư Vũ, em đã nói rồi, tối hôm đó anh ấy cứu em, sau đó anh ấy sắp xếp mọi chuyện cho em, sau đêm hôm đó, cả cuộc sống và tâm lý của em bị ảnh hưởng, anh ấy lo lắng, hay gọi điện thoại rồi khuyên nhủ em, dần dần liên lạc lại với nhau thôi, nhưng Uông Tư Vũ còn có cuộc sống công việc của anh ấy nữa, bọn em lại không ở cùng một thành phố, thế nên mối quan hệ này cũng phai nhạt dần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT