Chu Cao thị vẫn còn đứng đó không biết nên tin hay không, con gái bà đã tay xách theo thùng nước đi ra ngoài mất rồi.Vẫn là do Thanh Thanh hô lên “ Bà ngoại” mới kéo bà từ trong mớ hỗn độn bừng tỉnh lại.

Nhanh chóng chạy vào giúp đỡ cho cháu gái nhỏ đổi tã mới, vật nhỏ này đúng là vừa có thể ăn, vừa có thể ị.Chu Cao thị nhịn không được mà mắng một câu “quỷ đòi nợ”, chính bà cũng làm không rõ ràng lắm câu mắng này là mắng cháu gái hay là mắng con gái bà.Hạ Hà thôn là thôn dựa núi, gần sông, chính vì vậy mà khí hậu ẩm ướt, cây cối to lớn rất nhiều.

Hơn nữa Cung Tiêu Xã không còn đến thôn thu mua xác ve, nên trừ bọn trẻ con thỉnh thoảng dùng mạng nhện quấn quanh ve sầu làm thành một món đồ chơi thì chẳng có ai quan tâm đến bọn chúng nữa.

Không ai xuống tay với ve sầu bây giờ liền trở thành tiện nghi cho Chu Thu Bình.Các cây mà cô đã bọc nilon thì trên cây đều bò một vòng toàn là ve, cũng chưa thu hoạch hết các cây thì cô đã phải xách theo thùng nước trở về nhà.

Trong thùng nước chứa đầy ve sầu, rậm rạp đang bò loạn.

Nếu cô không mang về nhà thì cũng chẳng có nơi nào mà thả tạm cả.Chu Cao thị nhìn thấy giật mình không nhỏ: “Nhiều như vậy a, dễ dàng giống như nhặt ốc nước ngọt hả.”Chu Thu Bình cũng không nói rõ với bà, chỉ mơ hồ nói “ Nhặt nhiều một chút, nếu ít quá không đáng một chuyến con đi huyện thành.”Hạ Hà thôn là địa điểm giao giới giữa hai tỉnh, đi qua cầu chính là Tỉnh Giang có huyện Ninh An.Hạ Hà thôn là thuộc tỉnh Thượng nên cùng tỉnh Giang và Ninh An huyện không có quan hệ hành chính.Nhưng lại chịu ảnh hưởng mạnh bởi sự phát triển của các xí nghiệp bên Ninh An, chính vì vậy mà toàn bộ người thuộc trấn Tề Hà chỗ Chu Thu Bình khi nói huyện thành chính là chỉ Ninh An huyện.Từ trong thôn đến huyện thành đi xe mất tầm ba đến bốn giờ đồng hồ, bình thường không có chuyện lớn gì thì người trong thôn sẽ không đi đến địa phương xa như vậy.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play