Tù Tiên

Chương 2


8 tháng


Ngủ say đã lâu, dường như đã biến mất từ khi y chạy trốn. Giấc mơ dù sâu đậm đến đâu thì cũng sẽ có lúc phải chia xa. Ý thức nháy mắt tỉnh táo, cố ý hạ thấp tiếng bước chân bên tai trở nên rõ ràng, đó không phải Vân Diễm cường tráng nam nhân, mà giống như của một hài đồng.
Cố Niệm lông mi khẽ run, ngay sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“A…… A a a, Cố…… Cố công tử, ngài tỉnh rồi.” Trong tay bưng chậu rửa mặt chạm trổ hình rồng quấn cành sen bằng ngọc đen, nha đầu nhìn không quá 13 tuổi liền hoảng sợ lay động chậu nước vài cái, vội vàng đặt chiếc chậu lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Nàng có vẻ rất căng thẳng, vừa lo lắng vừa tò mò nhìn Cố Niệm, hai tay vô thức vặn xoắn vạt áo.
“Ngươi là……” Dù cho tu vi của y đã hạ xuống Trúc Cơ, nhưng Cố Niệm vẫn có thể nhìn ra thiếu nữ trước mắt không phải tu sĩ nhân loại. Tóc hai bên buộc gọn gàng, rũ xuống, mỗi bên ghim một bông hoa Ngọc Trâm. Khuôn mặt mang theo nét trẻ con phá lệ mượt mà, một đôi mắt đen tuyền khẽ nhìn Cố Niệm. Một lúc sau, như thể ngại ngùng, lại cuối đầu xuống.
“Nô…… Nô tỳ tên là Ngọc Trâm, à…… May mà ta được đế quân khai sáng, phụng mệnh hầu hạ Cố công tử.” Tiếng nói cũng mềm mại tinh tế, Ngọc Trâm lại trộm nhìn thoáng qua Cố Niệm, tay xoắn vạt áo của nàng càng trở nên lúng túng.
“Cố công tử đã muốn dậy chưa?” Ngọc Trâm lại bưng chậu rửa mặt lên, “Đế quân hạ lệnh…… Chờ Cố công tử dậy, hầu hạ Cố công tử rửa mặt.”
Cố Niệm vừa định nói “Được”, hai chân truyền đến cảm giác vô lực lại nhắc nhở y, chân y thật sự đã bị đánh gãy. Tự chế giễu chính mình, y dùng hai tay chống đỡ bản thân dựa vào thành giường.
“Cố…… Cố công tử?” Ngọc Trâm nghiêng đầu, cũng không hỏi gì, chỉ đưa chậu nước đến trước mặt y, “Xin……xin rửa tay.”
Nàng vừa muốn lấy chiếc khăn treo bên cạnh, liền nghe thấy cửa của Vô Cực Cung đẩy ra. Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Diễm thân mặc vân cẩm triền long huyền y bước vào. Thấy Cố Niệm đã ngồi dậy, hắn không khỏi tăng tốc, sau đó lại khôi phục trầm ổn.
Cố Niệm chỉ liếc hắn một cái, vội vàng giấu đi phẫn hận trong lòng, rũ mắt hướng chỗ khác. Sợi tóc xõa xuống che nửa khuôn mặt.
“Đế quân……” Ngọc Trâm hốt hoảng thỉnh an, Vân Diễm phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài. Cửa cung lại đóng, dưới ánh nến lay động, khuôn mặt thanh tú của Cố Niệm càng thêm tinh xảo.
Bầu không khí nháy mắt đình trệ.
Vân Diễm thấy y không nhìn mình, khẽ cau mày. Vừa muốn trực tiếp nắm y hàm dưới, ngay sau đó lại do dự mà thu hồi tay.
“Ngươi tỉnh rồi.” Tiếng nói trầm thấp, không phân biết được hỉ nộ.
Cố Niệm chậm rãi quay đầu lại, trong mắt ánh nến lập loè, rõ ràng mặt không có biểu cảm, pha chút mỉa mai. “Nếu không phải đế quân thủ hạ lưu tình, hiện giờ Cố mỗ sớm đã hóa thành cát bụi rồi.”
Vân Diễm vuốt ve tóc của y, động tác thong thả mà ôn nhu. Hắn tựa hồ không quan tâm đến thái độ của đối phương, nhẹ nhàng vén một sợi tóc lên, hôn xuống.
“Ngươi đang trách bản tôn.”
“Không dám.” Y lại quay đầu đi chỗ khác, không nói gì nữa. Hiện giờ y bị giam lỏng trong Vô Cực Cung này, nhất thời có miệng lưỡi lanh lẹ cũng chẳng có tác dụng, chỉ để cho hắn biết được hỉ nộ của y mà thôi.
Vân Diễm đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần, vạt áo bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế mê người. Cố Niệm phảng phất không hề hay biết giống nhau, cũng không chống cự, chỉ là hờ hững cuối đầu. Vân Diễm nhẹ nhàng nghịch nghịch lọn tóc trước ngực y, thấy y hồi lâu không có phản ứng, trong mắt càng thêm u ám.
Một mạt tức giận xẹt qua trong mắt hắn, chiếc cổ mảnh khảnh của y nháy mắt bị kiềm chế. Cố Niệm cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn hắn, một tia sợ hãi cũng không có.
 
“Cố Niệm, bản tôn muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay.” Hơi hơi tăng thêm sức lực trên tay, Vân Diễm nhìn sắc mặt của y dần dần đỏ lên, nhưng mà trong mắt như cũ một mảnh lạnh băng.
“Ha……Cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được.” Tiếng nói của y thay đổi, phảng phất giây tiếp theo y sống sờ sờ bị bóp chết. Quả nhiên đối phương buông lỏng tay, Cố Niệm vô lực ngã xuống bên giường, huyết sắc trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại một mảnh tái nhợt đáng sợ. Nghe được y thấp giọng thở dốc, Vân Diễm đồng tử co rụt lại, vội vàng lấy ra một viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan đút cho y.
“Bản tôn không cho phép ngươi chết, cho nên ngươi không được phép chết!” Một tiếng bị đè nén gầm nhẹ vang lên bên tai, Cố Niệm nhếch lên khóe môi, lộ ra một mạt châm chọc mỉm cười. Hiện giờ chính mình……ngay cả quyền được chết cũng không có……
Vạt áo trước ngực lại một lần bị kéo ra, y cụp mắt xuống, mặt vô biểu tình nhìn đối phương đùa bỡn thân thể chính mình. Một khối nội khố cuối cùng cũng bị xé đi, cảm giác ghê tởm quen thuộc khiến y không cấm nhíu mày.
“Bản tôn đã nói, cứ mỗi một viên Cữu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, ngươi sẽ hầu hạ bản tôn một lần.” Đem người đè dưới thân, Vân Diễm cởi áo ngoài, cười nhạt nói. “Thế nào, bản tôn không thể thỏa mãn ngươi sao?”
Cố Niệm chỉ cười lạnh một tiếng.
Chiếc giường lay động, xạ hương hơi thở làm cho toàn bộ Vô Cực Cung nhiễm một mạt kiều diễm. Cố Niệm từ đầu tới cuối đều không có phát ra âm thanh, mặc kệ Vân Diễm động tác thế nào, cũng chỉ cắn chặt môi dưới. Nhưng mà lần này, đối phương cũng không dùng thủ đoạn thải bổ chi thuật, chỉ là một hồi cá nước hoan • ái bình thường.
Sau tiếng gầm nhẹ cuối cùng của Vân Diễm, cuộc giao • hợp không thể chịu đựng rốt cuộc cũng kết thúc. Cơ thể lây dính nồng đậm hơi thở, phảng phất không thể trốn thoát. Lông mi khẽ run, mặc dù kia một khắc bị bế lên, y cũng chưa từng mở mắt. Hai cơ thể nóng rực kề sát nhau như cũ, cảm giác chén ghét tràn ra từ linh hồn khiến y buồn nôn.
Và Vân Diễm, người đã đạt được thỏa mãn, hiển nhiên vui hơn rất nhiều. Hắn động tác ôn nhu giúp y rửa sạch dính nhớp giữa hai chân, nhìn những vệt đỏ ái muội, hắn phá lệ vừa lòng. Nếu vẫn còn một vùng trắng lớn, liền muốn lần nữa gieo đầy dấu hôn.

“Chân còn đau không?” Nhẹ nhàng mơn trớn đôi chân thon dài, mày hắn hơi nhăn lại, tựa hồ cảm thấy Cố Niệm gầy đi một ít, dễ dàng ôm người này trong lòng ngực, Vân Diễm lại cắn môi y, “Bản tôn hỏi ngươi, chân còn đau không.”
“Đau thì sao, không đau thì sao?” Cố Niệm mở to đôi mắt băng lãnh, “Đế quân thân thủ đánh gãy, Cố mỗ thật vinh hạnh.”
Vân Diễm tỏ vẻ bất lực, nâng hai chân y nhẹ nhàng vuốt ve. Lau thân thể người nọ, một lần nữa đặt lên chiếc giường mềm mại, Cố Niệm cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn.

Thiên Ma Tông tông chủ Vân Diễm đế quân lại không hề tỏ ra khó chịu, lấy thuốc mỡ ra, tinh tế mà ôn nhu giúp y xoa bóp chân. Nếu xương bị gãy lệch vị trí thì hồi phục lại cũng sẽ bị biến dạng. Da thịt trắng mịn như ngọc trong tay, đông tác của hắn không khỏi nhẹ nhàng.
Nếu Cố Niệm…… Có thể ngoan ngoãn ở tại nơi này, hắn nhất định sẽ không tổn thương y một chút nào.
“Ngọc Trâm kia, ngươi thích nó không? Giọng nói trầm ấm của Vân Diễm ẩn chứa một tia ôn nhu, “Mấy ngày này bản tôn không ở đây, để nàng hầu hạ ngươi, như thế nào?”
Cố Niệm nhìn chằm chằm bên giường long phượng khắc hoa, không trả lời.
“Ngươi cố ý nghiên cứu kỳ môn độn giáp, bản tôn đặc biệt tìm cho ngươi tiêu dao chân nhân bút ký. Cố Niệm, ngươi có thể vui vẻ không?” Nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán y, Vân Diễm vỗ vỗ gò má của y, thấp giọng nói: “Chờ bản tôn trở về.”
Cố Niệm nhìn thoáng qua đối phương, khẽ nhíu mày. Tiêu dao chân nhân bút ký…… Một cuốn thượng cổ trân quý như vậy lại được dùng để làm tiêu khiển như thế này……
Góc chăn được dịch chuyển cẩn thận, Vân Diễm vuốt ve khóe môi của y một lát, thần sắc hình như có chút quyến luyến, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh băng của Cố Niệm, hắn cuối cùng cũng quay người rời đi. Ngọc Trâm đã đợi sẵn ngoài cửa, hốt hoảng thỉnh an rồi vội vã chạy vào phòng.
“Cố…… Cố công tử.” Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy vết đỏ trên cổ Thẩm Niệm, mặt Ngọc Trâm lập tức đỏ bừng “Công tử, ngài muốn nghỉ ngơi hay là……”
“Đem sách lấy tới.” Cố Niệm gian nan chống đỡ thân thể, hai chân hư nhuyễn vô lực, tê dại vẫn chưa giảm bớt, y suýt nữa thì ngã xuống.
“Công tử…… Chậm một chút,” Ngọc Trâm đỡ y ngồi dậy, sau đó chạy lon ton đến một bên giá sách tìm thư. Quả nhiên, nàng thực mau liền cầm một quyển sách thật dày đưa cho y.
Trang sách đã ố vàng, chất giấy quả thật là thượng cổ thiết mộc kim. Ngay cả khi cầm trong tay, thật khó để che dấu nồng đậm linh khí trong quyển sách. Y sửng sờ hồi lâu, mới chậm rãi lật từng trang sách.
Là thật sự……
Một cái kẻ hèn lô đỉnh, thật sự đáng giá với đối phương như thế sao……
Ngơ ngác dựa trên thành giường, ngay cả trong tay trang giấy cũng không lật. Cố Niệm rũ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu.

Tác giả có lời muốn nói: (????`) để lại lời nhắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play