Sau câu tuyên bố của Kim Tịnh Ngọc, cũng là lúc tinh thần của nàng được vực dậy hoàn toàn, hoặc chí ít là vực dậy để đủ sức báo thù.

Xế chiều, nàng và Tư Dạ Hành Vũ, cùng với Doãn Duẫn lấy danh nghĩa viếng tang Hứa Tuyên hoàng tử mà nhập cung.
Hành Vũ với thân phận vương gia, đương nhiên phải đến Thiền điện để thắp hương cho vong linh, và an ủi Tư Dạ Hành Lâm.

Còn Doãn Duẫn lại phụ trách dẫn đường cho Tịnh Ngọc đến Quế Bành cung, nơi ở của Tuyết phi, cũng là người đã sinh ra Hứa Tuyên hoàng tử.
Tuyết phi là sinh mẫu, đáng lý ra phải ở Thiền điện với con trong những ngày cuối cùng, nhưng vì sức khỏe suy yếu nên đã sớm được Tư Dạ Hành Lâm lệnh cho người đưa về cung nghỉ ngơi.

Ngoài mặt là để Tuyết phi tịnh dưỡng sức khỏe, trong lòng chính là vì sợ nàng không tin vào cái chết của con mình rồi làm loạn, phiền hà đến hắn.

Đối với một đứa con chưa quá mười lần gặp mặt, Tư Dạ Hành Lâm nghĩ mình thẫn thờ một chút thì đã là quá đau lòng trước cái chết của nó rồi, không muốn vết thương lòng này bị ai dằn xé thêm.
Kim Tịnh Ngọc và Doãn Duẫn đứng trước Quế Bành môn, đợi gần nửa tuần hương mới có cung nữ chạy ra bẩm báo:
“Bẩm Vũ Tịnh vương phi, Tuyết phi nương nương phụng thể suy yếu, đau lòng khôn nguôi, tạm thời không muốn tiếp khách, mong vương phi hôm khác mới đến!”
Sắc mặt Kim Tịnh Ngọc vẫn cứng đờ như vậy, dường như đã dự tính trước được điều này.

Dù sao nàng và Tuyết phi cũng chưa qua lại với nhau lần nào, không muốn gặp mặt cũng là chuyện thường tình thôi.
Đoạn, Tịnh Ngọc lấy trong tay áo ra một lá thư được dán niêm phong cẩn thận, đưa cho cung nữ kia:
“Cảm phiền ngươi chuyển lá thư này vào cho Tuyết phi.

Bổn vương phi tin rằng sau khi đọc xong, người sẽ đồng ý gặp ta.”
“Nô tì tuân lệnh!”
Doãn Duẫn im lặng đứng quan sát tình cảnh vừa rồi, đợi cung nữ kia đi vào trong mới chau mày thắc mắc:
“Tịnh Ngọc, chúng ta đi đến đây làm gì? Hơn nữa cô viết gì trong thư vậy?”
“Chỉ là một chút thành ý, để Tuyết phi đồng ý gặp ta.

Cô ấy vốn là người hiền lành, sẽ không thể một mình chống chọi nổi với hoàng hậu đâu.

Còn chúng ta, cũng cần sự giúp đỡ của người trong hậu cung, là đôi bên cùng có lợi.”Mi mắt Doãn Duẫn hơi rủ xuống, không hiểu sao trong lòng lại có chút man mác buồn.

Kim Tịnh Ngọc của mấy canh giờ trước còn vô cảm với đời, khóc lóc ỉ ôi, mà bây giờ đã trở nên lạnh lùng và dứt khoát như vậy.

Chuyện thế này nên cho là tốt hay xấu đây?
Kim Tịnh Ngọc cũng cảm nhận được Doãn Duẫn đang có tâm tư gì đó, nhưng lại không bao giờ nghĩ đến trường hợp hắn lo lắng cho mình.

Nhìn ánh mắt buồn rầu kia, nàng chỉ đơn thuần nghĩ Doãn Duẫn đang nhớ lại chuyện của Hứa Tuyên hoàng tử.
“Doãn Duẫn ca ca, ta biết trước đây sức khỏe của Hứa Tuyên hoàng tử không tốt, nên vẫn thường để cho huynh bắt mạch kê thuốc, ta cũng biết, hai người sớm đã xem nhau như bạn bè.

Nay đứa bé đó đột ngột ra đi, ta cũng không biết nói gì ngoài việc chia buồn với huynh.”
“Hừ, ta không buồn gì cả, chẳng qua là không thích nhìn kẻ ác tác oai tác oái thôi.

Cô nói mình có kế hoạch thì cũng cố gắng làm cho tốt, ta sẽ ở bệnh cạnh hỗ trợ cô.

Nhưng nếu cô nhu nhược thất bại, thì đừng trách Doãn Duẫn ta vô tình.”
Doãn Duẫn nói liền một mạch, không thèm nhìn Kim Tịnh Ngọc lấy một lần.

Bao nhiêu năm quen biết, tính cách của hắn vẫn không hề thay đổi.

Hắn buồn nhưng không nhận, yêu nhưng không nói, lo lắng nhưng luôn tỏ ra lạnh nhạt, làm lơ.

Vậy nên người như hắn, có sống thêm mấy kiếp nữa, cũng khó lòng tìm được nữ nhân hợp ý bên cạnh.
Một lúc sau, hệt như sự dự tính của Kim Tịnh Ngọc, Tuyết phi sau khi đọc xong lá thư đó, liền cho người mời nàng vào trong, coi như Tịnh Ngọc và Doãn Duẫn đã thành công bước đầu.

Đáng lý ra Doãn Duẫn có thể mượn thân phận thái y để cùng vào trong, nhưng Tịnh Ngọc lại muốn hắn đến chỗ Hành Vũ, vì nàng cho rằng chỉ khi nữ nhân ở riêng với nhau, mới có thể thoải mái nói chuyện.
Theo sự dẫn dắt của nô tì trong cung, Kim Tịnh Ngọc phải đi vòng qua hoa viên thì mới đến được nơi Tuyết phi dùng để tiếp khách.

Khác với Dưỡng Tâm điện, Dĩnh Hòa cung hay Từ Nghi cung, nơi này không những có diện tích nhỏ, mà cách bố trí mọi thứ cũng đơn giản vô cùng, lại cộng thêm vải trắng giăng khắp nơi khiến không gian trong cung này càng trở nên u tối.Kim Tịnh Ngọc bước vào trong, thấy Tuyết phi mặt mày trắng bệch đang ngồi đợi họ.

Nàng ấy xinh đẹp, nhưng có đôi mắt buồn, cơ thể quá mỏng manh, nhưng luôn cố tỏ ra mình đủ vững chãi.

Chữ “tuyết” trong phong hiệu quả nhiên là sinh ra để đặt cho nàng.
Tuyết phi ngước mặt lên nhìn Tịnh Ngọc, mí mắt hơi dao động, vì nhan sắc của nàng chỉ cần nhìn một lần thì khó lòng quên được.

Tuyết phi nhớ rất rõ, buổi yến tiệc mùa đông năm ngoái, nàng chính là người mà hoàng thượng nhìn ngắm đắm say.
“Thần thiếp thỉnh an Tuyết phi nương nương!”
Kim Tịnh Ngọc nhún người hành lễ, sau khi được cho phép, mới từ tốn ngồi xuống đối diện nàng ấy.

Tuyết phi cố gượng cười như một sự lịch thiệp mà chủ nhà dành cho khách, sau đó mới vào vấn đề chính:
“Vương phi, những gì người viết trong thư có nghĩa là sao? Bổn cung đọc nhưng không hiểu!”
Kim Tịnh Ngọc gật đầu, biết rằng khi nói ra những lời này, nhất định Tuyết phi sẽ rất sốc, nhưng nếu không làm vậy, thì cũng chẳng còn cách nào.
“Tuyết phi nương nương, trước khi ta nói ra những lời này, mong người hãy hết sức bình tĩnh.

Bằng hữu của ta, cũng chính là Doãn thái y, sau khi nhìn thấy thi thể của Hứa Tuyên hoàng tử, đã phát hiện ra..”
“Phát hiện ra cái gì?”
“Hoàng tử không phải do đuối nước mà chết, sự thật là… có người đã giết cậu ấy trước đó, rồi mới quăng xuống hồ để tạo bằng chứng giả.”
“Không!”

Tuyết phi thét lên một tiếng long trời, cả người như không còn tí sức nào để chống chọi lại với cuộc sống nữa.

Nước mắt từ đâu tuôn ra khỏi đôi mắt vốn đã sưng lên vì khóc thương, cổ họng nàng dù nghẹn cứng như vẫn muốn phủ nhận mọi thứ:
“Không thể nào! Không thể nào có chuyện như vậy được! Vương phi, người rõ ràng đang lừa bổn cung!”
“Ta không có!”
Kim Tịnh Ngọc chồm người lên, nắm lấy bàn tay yếu gầy và run rẩy của Tuyết phi mà suýt nữa đã khóc ra thành tiếng.

Hai mắt nàng cũng rưng rưng theo, gán gượng nhiều lắm mới có thể bình tâm nói tiếp:
“Tuyết phi, ta không những biết sự tình đằng sau cái chết của hoàng tử, mà còn biết ai là người đã hãm hại cậu ấy.

Ta nói như vậy, người có tin không?”
“Ta… ta…”Tuyết phi nửa tin nửa ngờ, muốn nói gì đó, cũng chẳng biết mình phải nói gì.

Kim Tịnh Ngọc thở dài một hơi, chau mày ôm lấy Tuyết phi vào lòng, lời là an ủi, nhưng chất giọng lại dứt khoát vô cùng:
“Để ta ở lại trong cung với người.

Dù người có tin hay không, thì đến thất thứ nhất của hoàng tử, ta sẽ làm mọi chuyện sáng tỏ!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play