Tư Dạ Hành Vũ một mạch lôi Kim Tịnh Ngọc vào trong thư phòng, nhấn hai vai ép nàng ngồi xuống nơi hắn thường ngồi để xử lí chính sự, còn cẩn thận dúi cây bút vào tay nàng.

Kim Tịnh Ngọc tròn mắt nhìn hắn:
"Vương gia, chàng làm gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, Tư Dạ Hành Vũ có chút chột dạ.

Hắn chớp chớp mắt lia lịa:
"Nàng đó, sau này đừng đi lung tung gặp người khác rồi đánh nhau long trời lở đất, hãy ngoan ngoãn ở trong thư phòng giúp bổn vương xử lí chuyện trong thành đi!"
"Gì chứ? Chàng xem tam đệ là người khác sao? Hơn nữa chẳng qua là ta lâu ngày không vận động tay chân nên mới nổi hứng tỉ thí một trận, có cần… có cần nhỏ nhen vậy không?"
Nàng giận dỗi, quay đầu nhìn sang một bên.

Hắn bỗng thấy có lỗi, liền ngồi xổm xuống, tay đặt lên đôi má đào, xoay mặt nàng lại đối diện mình:

"Tiểu Ngọc, nàng nghĩ nàng vui vẻ nói cười với tam đệ như vậy, bổn vương thấy dễ chịu lắm sao? Nàng nên nhớ, dù có lạnh lùng đến đâu, bổn vương vẫn là nam nhân.

Nàng hiểu không?"
Thấy Kim Tịnh Ngọc không trả lời, Tư Dạ Hành Vũ hít một hơi rồi nói tiếp:
"Bây giờ nàng ngoan ngoãn ở đây giúp bổn vương xử lí vài chuyện vặt vãnh, ta còn có chuyện cần bàn với tam đệ."
Xong, khóe môi hắn cong nhẹ như có ý cười, sau đó liền đứng phắc dậy, không chần chừ rời đi.

Kim Tịnh Ngọc nhìn theo đối phương không chớp mắt, tay bất giác đưa lên sờ má mình.

Nhớ lại lời ban nãy của Tư Dạ Hành Vũ, tim nàng bỗng đập nhanh hơn một chút.

Hắn nói hắn cũng là nam nhân, vậy không phải ý là nói bản thân đang ghen đó chứ?
Cùng lúc đó, tại tòa vọng lâu giữa hoa viên vương phủ.

Tư Dạ Hành Dung đứng như trời trồng, suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Hoàng Ngọc Túc.

Trong đầu hắn nghĩ ngay đến nữ nhân mình yêu đến chết đi sống lại.

Bây giờ nàng ở trong cung làm An thái phi, dù địa vị có cao, chẳng phải cũng cùng chung một phận thê thiếp sao?
Hắn thở dài, ánh mắt có chút buồn.

Nói với Hoàng Ngọc Túc, lại ngỡ mình được trò chuyện với Kim An Bình:
"Thê thiếp thì thê thiếp, không có phu quân thì đã sao chứ? Có mấy nữ nhân trên đời được lấy người mình yêu?"
"Phải…"
"Vậy cho nên, sau này hãy biết nghĩ cho bản thân mình một chút, nếu không những người yêu thương mình sẽ thấy rất đau lòng."
Tư Dạ Hành Dung càng nói, giọng càng lộ ra sự nghẹn ngào.

Ước gì Kim An Bình có ở đây, có thể nghe những lời này của hắn.

Tình duyên đứt đoạn, cả đời không thể ở bên nhau, hắn chỉ mong sao cho nàng có nửa đời sao bình an như tên nàng vậy.
Còn Hoàng Ngọc Túc nghe lời an ủi, trong lòng vừa cảm kích, vừa thấy rất ấm áp.

Không ngờ tam vương gia ngày thường ít nói, ít cười, lại đặt nhiều tâm ý nói những lời này cho nàng nghe.
Nàng ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng như có một sức lực vô hình thôi thúc nàng mở lời:
"À, tam vương gia, có thể cho ta hỏi một câu không?"
"Trắc vương phi cứ việc!"
"Người...!đã từng đến Tô Châu bao giờ chưa?"
Tư Dạ Hành Dung có chút khó hiểu, nhưng lại tập trung trả lời câu hỏi của đối phương hơn là nghĩ những điều sâu xa.

Hắn đảo mắt qua lại, rất nhanh đã nhớ ra:

"Tô Châu, bổn vương chỉ ghé ngang chứ chưa từng ở lại.

Vì phải đến Hàng Châu, buộc phải qua Tô Châu."
"Vậy chuyến Hàng Châu người đi, có phải cách đây hai năm về trước không?"
"Đúng.

Có chuyện gì sao?"
Nghe đến đây, trái tim Hoàng Ngọc Túc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không ngờ trên đời này lại có cái gọi là nhân duyên.

Nàng ngước mặt lên nhìn hắn, muốn nhận mình là nữ nhân năm xưa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đằng sau chợt vang lên tiếng Trường Khang:
"Tam vương gia, vương gia cho mời người đến phòng riêng."
"Được, mau dẫn đường cho bổn vương!"
Tư Dạ Hành Dung mừng như được mùa, vội gật đầu chào Hoàng Ngọc Túc cho có lệ rồi cùng Trường Khang rời khỏi hoa viên.

Hoàng Ngọc Túc quay đầu nhìn theo hắn, rơm rớm nước mắt.

Nàng nghĩ thầm trong đầu, phải chăng là Tư Dạ Hành Dung sớm đã nhận ra nàng là nữ nhân năm đó, nên mới cố tình an ủi? Tính khí của tam vương gia thế nào, khắp kinh thành này ai còn không biết.

Hắn thật sự để tâm đến nàng, quả nhiên là đã biết tỏm từ lâu.

Nàng tự trấn an mình, nếu vậy thì không cần vội, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp lại mà.
-----------

Nửa canh giờ sau, ở phòng riêng của Tư Dạ Hành Vũ.

Hắn và Tư Dạ Hành Dung đã chơi được hai ván cờ, kết quả vẫn không cho đối phương cơ hội phục thù.
Tư Dạ Hành Dung bất lực, ném mấy quân cờ vào trong hộp chứa:
"Đệ chịu thua, trò này đệ không chơi nổi."
Tư Dạ Hành Vũ cười cười, lấy quân cờ ban nãy tam đệ vứt đi, cẩn thận xếp lại vị trí cũ.

Mắt hắn dán vào bàn cờ, miệng lại nói những lời kì lạ khiến người nghe phải suy ngẫm:
"Đánh cờ giống như bày quân đánh giặc, phải hết sức kiên nhẫn và suy tính tỉ mỉ.

Dù chỉ là một quân cờ, đôi khi lại giúp ta thắng trận.

Ngược lại có khi chỉ vì một quân cờ, mà thua lúc nào không hay.

Người chơi cờ giỏi, phải là người biết nắm bắt tình hình, biết tiến biết lùi, biết giật dây đúng chỗ."
"Nhị ca, huynh biết đệ không học rộng bằng huynh mà.

Có thể nói những lời đơn giản hơn được không?"
Tư Dạ Hành Vũ dừng đánh cờ, giọng nồng mùi nham hiểm:
"Như ta đã nói, nếu cuộc đời là một bàn cờ, vậy vị thái hậu kia chính là một cao thủ ít ai bì lại đấy."
"Huynh… nói vậy là có ý gì?"
"Nhị ca không tiện kể cho đệ hết đầu đuôi câu chuyện.

Đệ chỉ cần biết, chuyện ở yến tiệc hôm đó là do một tay bà ta bày mưu tính kế.

Đệ, và cả ta đều là những con mồi béo bở, sau này nhớ phải cẩn thận một chút, nếu không không chỉ hại bản thân, còn liên lụy đến những người thân xung quanh mình."
Tư Dạ Hành Dung trầm ngâm một hồi, chợt nhếch môi như cười nhạo chính mình:
"Người thân, đệ có sao? Ba huynh đệ chúng ta sớm đã mất đi sinh mẫu, chỉ có mỗi đại ca may mắn được thái hậu nhận làm đích tử.

Còn huynh, dù mất mẫu thân, nhưng vẫn còn mẫu tộc*, giờ lại có thêm nương tử xinh đẹp, nên mới cần phải hết lòng bảo vệ.

Đệ đây không mẫu thân, không mẫu tộc, đến người kết tóc cả đời cũng không có, vậy cần gì phải nhọc lòng như huynh?"
*mẫu tộc ở trong câu này ý nói đến họ ngoại.
Tư Dạ Hành Vũ nhìn người trước mặt, lòng không khỏi xót xa.

Xem ra tam đệ của hắn đã lớn lên bằng sự ghẻ lại của tất cả mọi người, nên mới thành ra bộ dạng này.

Đang lúc không biết nói gì, hắn chợt nhớ đến một chuyện đã lâu không nghe nhắc đến:

"Tam đệ, đệ nói cái gì mà không có người kết tóc se duyên? Không phải trước khi đi sứ, đệ nói sẽ sớm quay về và xin phụ hoàng ban hôn cho nữ nhân nhà nào đó sao? Nàng ta đâu rồi, sao lại không cưới nữa?"
"Nàng ấy? Nàng ấy không thể, đệ không đủ sức với tới."
Tư Dạ Hành Dung nói bằng giọng chua cay, càng khiến hắn thêm bất ngờ.

Hắn hơi chau mày, trong lòng có dự cảm không lành:
"Sao lại không đủ sức? Đệ đường đường là vương gia một nước, không lẽ không thể lấy người mình yêu?"
"Đúng là không thể.

Đệ là vương gia, còn nàng ấy, nàng ấy bây giờ đã là An thái phi rồi!"
Một lời thú nhận của đối phương, Tư Dạ Hành Vũ nghe như sét đánh ngang tai.

Nét kinh ngạc hiện rõ trên mặt hắn, thì ra nữ nhân hắn mang ơn cứu mạng và tương tư một thời lại là người tình của tam đệ.

Hắn tự trách bản thân mình, nếu lúc đó thái thượng hoàng không nhanh hơn một bước, vậy chẳng phải hắn đã trở thành người cướp nương tử của đệ đệ mình sao?
Thấy nhị ca thần sắc không ổn, Tư Dạ Hành Dung lo lắng hỏi:
"Nhị ca, huynh sao vậy?"
"Không… ta không sao…"
Tư Dạ Hành Vũ nuốt nước bọt, nhất thời chưa thể vượt qua cú sốc này.

Hắn thở mạnh mấy hơi liền để điều khí, sau đó không hiểu vì sao trong đầu lại xấu hiện một sự nghi ngờ kì lạ, miệng cũng không biết dè chừng mà hỏi thẳng:
"Tam đệ, đệ ở bên cạnh Kim An Bình lâu như vậy, vậy có thể nói cho ta biết, nàng ấy… có phải cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi không?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play