Cô dự tính đi hát trở lại. Ở trong này giờ đây không còn được như lúc ở Hà nội. Đương nhiên rồi, hồi ấy cô được mời về quán hát trong khi bây giờ cô phải tìm tới quán tự giới thiệu bản thân.
Chả ai biết về cô cả cũng chẳng còn trẻ trung gì. Mặc dù nhìn cô trẻ hơn rất nhiều so với tuổi, trông như mới trên 20 thì thực tế 30 vẫn cứ là 30. Trai 30 tuổi đương xoan, gái 30 tuổi đã toan về già, nhất là ở cái thời nghèo nàn lạc hậu này, làm gì có những phương pháp trẻ hóa như thời hiện đại.
Vậy là chẳng như khi xưa được quyền đưa ra yêu sách hát giờ nào, hát bao lâu bây giờ cô đang ngồi chờ trong 1 phòng trà không lớn không nhỏ mong người ta rảnh ra thì cô chen vào hát. Mua hơi mà thở, cô biết, nhưng cô thích thế, hát vì đam mê chứ cô có thiếu tiền đâu.
Cô ngồi nhâm nhi li cà phê thầm nghĩ nếu có không được chấp nhận lên hát thì coi như cũng bõ công tìm ra nơi pha cà phê ngon tuyệt vời. Liệu có nên thuyết phục người pha cà phê về Cloche không nhỉ, tuy nó là 1 quán ăn nhưng cô muốn có những thay đổi khác lạ.
- Chào chị, chị cũng tới đây uống cà phê à?
Đang mải mơ màng với cốc cà phê, cô giật bắn người khi nghe tiếng Thomas vang lên bên cạnh. Cái đất Sài gòn này thật bé quá đi, chẳng thể nào mà không gặp người quen.
Cô ậm ừ cho qua chẳng nói có cũng chẳng nói không, mong anh ta thấy thái độ lạnh nhạt của cô mà bỏ đi. Nhưng không, Thomas kéo ghế định ngồi đối diện với cô.
Ngay lúc đó tay quản lí phòng trà đến và hỏi cô có muốn lên hát không, ca sĩ có suất diễn vào lúc này có việc đột xuất nên nhất thời người ta không tìm nổi ai thay thế. Đơn giản, có cô trám chỗ rồi.
Vậy là tưởng phải ngồi chầu chực để khi sân khấu trống chỗ 5, 10 phút cô có thể có cơ hội, ai dè cô được hát đến 15 bài, hoàn toàn là sáng tác của cô. Đó là 1 điều thực sự khó khăn vì cô chỉ hát những ca khúc do mình sáng tác nên các quán khác không nơi nào đồng ý để cô hát cả.
Ngồi nghe như bị thôi miên, Thomas không tài nào rời mắt khỏi cô. Được phát huy đúng sở trường, hát những ca khúc mình sáng tác giống như dùng lời ca nói lên tâm sự của bản thân với cô vậy, nhìn cô cứ như đang tỏa sáng.
- Chị giỏi quá! - Thomas nói với cô đầy thán phục.
Nghe giọng anh ta rất chân thành nên cô không nói gì cà khịa thêm. Mỉm cười hiền lành cô nói nhẹ nhàng:
- Cảm ơn anh, toàn những bài mới nghe chưa quen tai, anh đừng chê nhé!
Thomas ngẩn mặt nhìn cô không nói được gì. Có lẽ đây là câu đầu tiên cô nói với anh ta 1 cách tử tế, trước đây chỉ toàn những câu cãi vã, cạnh khóe hoặc lịch sự lắm là những lời xã giao vô cảm.
Cô đi diễn 3 ngày trong tuần. Quán nhỏ thôi, quy mô không thể so bằng Cây thông đỏ nhưng không gian gần gũi dễ chịu.
Buổi thứ 2 cô diễn anh đến xem, ngồi nghe si mê ngây ngốc. Cô ở trên sân khấu cũng chỉ nhìn anh chẳng nhìn đi đâu khác. Như thể trong mắt 2 vợ chồng cô chỉ có nhau tồn tại, như đang trốn con đi hẹn hò.
Thomas có vẻ như rất rảnh rang, hầu như suất diễn nào của cô cũng thấy anh ta. Dù gì Thomas cũng không có phản ứng thái quá, luôn giữ 1 khoảng cách với cô nên thái độ thù địch ban đầu cô dành cho anh ta cũng dần được gỡ bỏ. Thậm chí cô đã bắt đầu quen với sự hiện diện của Thomas.
Diễn xong cô quay lại phòng trang điểm sửa soạn chuẩn bị ra về. Các buổi diễn của cô nhanh chóng đông người xem khủng khiếp. Đương nhiên, cô thuộc dạng đẹp độc lạ mà, nghệ sỹ vừa có sẵc vừa có hương chẳng có mấy đâu.
Thêm vào đó những người quen của người quen ai cũng tò mò muốn biết bà Largarde hát hò thế nào, hay lại là bỏ tiền ra mua suất diễn nên cũng lũ lượt kéo nhau tới.
Hôm nay thì quán vắng hơn đôi chút mặc dù vẫn khá đông, tuy không nói ra nhưng cô vẫn thích diễn trước ít người thôi tầm 18, 20 chẳng hạn. Tuy nhuên cô có phải là chủ đâu mà đòi này đòi nọ.
Đang lẩm nhẩm trong miệng 1 đoạn nhạc vừa nghĩ ra, cô hối hả dọn đồ chuẩn bị rời khỏi phòng trang điểm thì chợt khựng lại khi 1 mùi đàn ông nam tính quen thuộc xộc vào mũi. Không phải anh, là anh chồng cô Martin!
Nỗi sợ khiến cô hóa đá, không nhúc nhíc nổi. Rất nhanh chóng, Martin ôm cô vào lòng đôi tay dài vuốt ve suốt dọc thân hình, miệng vừa hôn vừa liếm. Cũng phải mất 1 hồi cô mới định thần lại được cố vùng vẫy thoát ra.
Nhanh như chớp, Martin xé toạc chiếc váy hoa cô đang mặc. Khí hậu Sài gòn nóng hơn ngoài bắc nên cô thường mặc những chiếc váy mỏng hơn cho thoáng mát, không giống như khi ở Hà nội. Do đó mới xé có 1 lần váy của cô rách đôi, anh ta giật thêm cái nữa, chiếc váy rơi xuống đất.
Cô há miệng ú ớ định kêu mà tiếng cứ nghen trong cổ họng không thoát ra được. Nỗi khiếp đảm làm cho cô choáng váng đầu óc, ngộp thở như bị ai chụp túi nilon lên đầu.
Ngây dại đứng ngắm thân hình tuyệt mỹ trắng ngần như 1 bức tượng cẩm thạch của cô, Martin hít 1 hơi thật sâu, suýt xoa câu gì đó trong miệng, chồm tới, 1 tay bịt miệng cô, tay đưa xuống bên dưới, chọc mạnh.
Cô hét lên vì đau nỗi sợ hãi càng lúc càng dâng cao, giống như con linh dương ngờ nghệch đứng chết lặng giương mắt nhìn con sư tử đang từ từ xé xác mình. Phản ứng của cô chậm chạp rời rạc, đầu óc chỉ thấy bấn loạn và kinh tởm, chẳng đủ minh mẫn sắc sảo để tìm cách thoát thân.
Môi Martin tìm tới môi cô, tay bắt đầu nhanh chóng cởi quần. Lợi dụng lúc anh ta lơi lỏng cô nhoài người chạy ra phía cửa, miệng cố hét thật to.
Trước đây khi còn sống trong dinh thự nhà Largarde, thời gian cô bị mù, Martin thường xuyên sàm sỡ cô, sờ mó, hôn hít, lưỡi và tay anh ta không có chỗ nào mà chưa chọc vào. Tuy nhiên anh ta chưa hiếp *** cô còn bây giờ rõ ràng là anh ta đang định làm thế.
Tóm lấy tay cô, anh ta giật mạnh về phía mình rồi nhanh chóng đặt cô lên bàn anh chồng cô chuẩn bị xâm nhập vào. Vừa sợ vừa đau cô cào cấu giãy giụa nước mắt đã vòng trong vòng ngoài.
Bỗng 1 cánh tay mạnh mẽ kéo cổ Martin ra, ném ra xa, Thomas xuất hiện thật kịp thời. Anh ta như bùng nổ vì tức giận, mắt tóe lửa, đấm Martin túi bụi. Chỉ dám né đòn không dám đánh lại, anh chồng cô lồm cồm cố bò dậy bỏ chạy thật nhanh.
Nhìn cô với ánh mắt vừa áy náy thương cảm vừa đầy lo lắng yêu thương, Thomas khoác vội lên người cô cái áo sơ mi của mình còn kịp thu vào tầm mắt 1 thân hình diễm lệ.
Nhẹ nhàng và cẩn trọng Thomas ôm lấy cơ thể đang run lẩy bẩy của cô vào lòng cứ như sợ lỡ đâu mạnh tay làm vỡ mất 1 món đồ quý giá mong manh.
- Sợ quá! - Cô thì thào trong tiếng nấc nho nhỏ, người thu nhỏ lại, tay run rẩy cố kéo chiếc áo sơ mi che đi những phần da thịt lõa lồ.
- Không sao, giờ không sao nữa rồi!
Nhẹ giọng an ủi cô, Thomas vỗ về cô. Thấy cô đã bình tâm hơn anh ta bảo:
- Linh ở đây đợi 1 chút tôi đi kiếm cái gì cho Linh mặc tạm.
- Không! Không! Không! - Cô kinh hoàng nhìn Thomas, tay níu chặt lấy anh ta lắc đầu quầy quậy.
- Được rồi, không đi! Tôi ở đây, Linh đừng lo.
Nói đoạn, anh ta kéo ghế lại bên cạnh bàn ngồi xuống, quay lưng về phía cô cố ý không nhìn chờ cô tĩnh tâm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT