Ở lại đây một đêm, ngày hôm sau Eve ăn sáng xong thì rời đi.

Lần này vì đến vội vàng nên Eve không mang theo bất kỳ sản phẩm chăm sóc da nào, theo thói quen của bà thì chỉ muốn ở lại một thời gian ngắn.

"Nói đi, sao đột nhiên mẹ anh tới?" Sau khi người rời đi, Thanh Huyền mới bắt đầu tính sổ với Sở Tẫn.

Sở Tẫn bị Thanh Huyền đè lên giường không thể động đậy nên chỉ có thể thành thật giải thích: "Không phải lúc trước em nói để lại cho anh tờ giấy sao, anh đi hỏi chị gái xem có lấy tờ giấy không, sau đó bọn anh có chút xích mích, anh đánh chị ta rồi bị giam giữ cho nên mới phải gọi mẹ đến bảo lãnh cho anh."

"...... Anh còn có chị gái à? Trước đây em chưa từng nghe anh nói qua." Thanh Huyền có chút kinh ngạc.

"Chị gái cùng cha khác mẹ là một kẻ điên, về sau anh không muốn gặp chị ta nữa, đầu chập mạch." Sau khi Sở Tẫn nói xong thì do dự hai giây, nhưng vẫn hỏi: "Em, em biết Sở Tuệ sao?"

"Sở Tuệ? Em không biết, em không có ấn tượng." Thanh Huyền lục lọi trong đầu một lúc cũng không tìm thấy cái tên này "Anh... Sao anh lại nói cho mẹ biết về Lan Lan?"

Không biết? Sở Tẫn có chút khó hiểu, sau khi nghe xong câu hỏi lo lắng của Thanh Huyền phía sau thì anh nhớ tới ả điên kia mở miệng mắng Thanh Huyền là con quái vật, anh đặt tay sau gáy Thanh Huyền hôn lên môi hắn, "Bé cưng, em không phải quái vật, biết không? Lan Lan cũng không phải một con quái vật nhỏ, em là người quan trọng nhất của anh, Lan Lan là kết tinh tình yêu của chúng ta, hiểu không?"

"Tiểu Tẫn, có rất nhiều chuyện anh không biết." Thanh Huyền hạ mắt xuống, mỉm cười với Sở Tẫn: "Thật ra bọn họ nói không sai, đúng thật em là quái vật, nhưng không sao, em không quan tâm bọn họ nói gì về em với nhìn em như thế nào, tất cả những gì em quan tâm là anh, em chỉ sợ mẹ anh sẽ bất mãn với em, không muốn em ở bên cạnh anh... Như vậy anh sẽ rất khó xử."

"Mẹ anh à, bà ấy rất hài lòng về em, em không thấy à? Nước miếng cũng sắp chảy tong tong." Sở Tẫn nhớ lại biểu hiện của mẹ mình ngày hôm qua, có chút bất lực nói.

"Em thì sao?" Thanh Huyền vừa hỏi vừa kéo tay Sở Tẫn sờ sờ ngực mình: "Thích không?"

"Em nói thử xem?" Sở Tẫn vừa nói vừa cúi đầu cắn một miếng, "Với dáng người và tướng mạo của em, rất khó có gay không động tâm..."

Sau khi nghĩ đến nhóm nam dẫn đường muốn bám lấy mình ở mọi nẻo đường, Thanh Huyền khịt mũi, cảm thấy dường như những gì Sở Tẫn nói rất có lý.

"Em nghĩ cái gì vậy?" Sở Tẫn nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Thanh Huyền, mỉm cười hỏi.

Thanh Huyền nói trước kia vẫn luôn bị quấy rối, cuối cùng tổng kết: "Bọn họ thật sự quá náo loạn, chuồng gà cũng không thể nhốt nổi."

Khi Sở Tẫn nghe thấy lời này thì anh chỉ mỉm cười nhìn Thanh Huyền.

"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Thanh Huyền nhìn lại.

"Anh nghĩ em có một chút vấn đề với nhận thức của mình về bản thân, bé cưng." Sở Tẫn mỉm cười, ghé vào tai hắn thì thầm: "Nói người khác dâm đã đành, em có biết em mà dâm thì bằng tất cả bọn họ cộng lại không?"

"Em cũng chỉ dâm với mình anh thôi." Thanh Huyền nói một cách hợp lý: "Ai bảo em thích anh nhiều như vậy."

"Em thích anh hơn hay thích tiểu đệ của anh hơn?" Sở Tẫn cau mày hỏi.

"...... Thích anh, cho nên rất thích bị tiểu đệ của anh đâm." Thanh Huyền nói: "Em không phải loại LSP chỉ thèm khát thân thể anh, mặc dù cũng rất háu ăn nhưng đó cũng bởi vì em yêu anh, anh hiểu không?"

...... Tên mất nết này giám lấy dũng khí từ đâu mà nói mình không phải LSP?

Sở Tẫn sưng mặt biến thành một con mèo, ánh mắt Thanh Huyền đột nhiên nổ ra hai trái tim yêu thương khi nhìn thấy anh, ôm con mèo vừa hôn vừa hít.

...... Đấy? Thế mà nói không thèm khát thân thể anh?

Sở Tẫn ngạo nghễ lắc lắc đuôi, nép vào vòng tay Thanh Huyền với vẻ hưởng thụ.

"Baba..." Giọng nói của Sở Lan vang lên ngoài cửa, rất nhỏ.

Sở Tẫn liếc mắt nhìn con cá voi ngốc to lớn đang vùi cả mặt vào bụng mình liền biết tên này hoàn toàn không nghe thấy.

Sở Tẫn dùng hai chân sau giẫm lên mặt Thanh Huyền, cảm giác mềm mại của đệm thịt đơn giản khiến Thanh Huyền nghiện.

Giây tiếp theo, mèo của hắn dùng sức đẩy mặt hắn ra sau đó nhảy xuống đất, lao đến cửa phòng ngủ chính, nhảy lên và mở cửa, toàn bộ hành động được thực hiện trong một lần.

"Meo meo..." Sở Lan ngạc nhiên nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra, mèo Ragdoll xinh đẹp đi tới ngồi xổm xuống.

Con mèo nhảy lên ghế sofa, Sở Lan nhanh chóng chạy tới ngồi xuống bên cạnh anh.

Mèo Ragdoll nằm trên chân Sở Lan.

"Baba, ba đâu ạ?" Thấy chỉ có Thanh Huyền thì Sở Lan vừa hỏi vừa sờ sờ mèo.

"Không phải con đang vuốt à?" Đang hít mèo chưa đủ thì đã chạy mất, Thanh Huyền trả lời câu hỏi của con gái mình với một khuôn mặt không vui.

"Dạ?" Sở Lan có chút ngạc nhiên nhìn xuống con mèo xinh đẹp trong tay, "Ba đã trở thành mèo rồi!?"

Con mèo Ragdoll ngồi dậy cọ mặt Sở Lan.

Thanh Huyền ngồi xuống bên cạnh con gái, vươn tay ôm lấy mèo, phổ cập kiến thức cho con "Đây là trạng thái dung hợp cấp cao đặc biệt, tức là bản thân với thú lượng tử dung hợp thành một."

"Thật lợi hại!" Sở Lan vươn tay sờ sờ con mèo trong vòng tay Thanh Huyền, vẻ mặt mong đợi nhìn Thanh Huyền: "Baba cũng có thể dung hợp với cá voi ạ? Tại sao chưa bao giờ con nhìn thấy vậy?"

Mèo Ragdoll trợn tròn mắt khi nghe thấy điều này, nghĩ thầm, trạng thái dung hợp của baba con sẽ chỉ xuất hiện khi ở trong tình huống xuống dao giết người và kỳ mẫn cảm nên chưa nhìn thấy là đúng rồi.

Thanh Huyền sờ mũi rồi nói với con gái bằng một nụ cười, "Tất nhiên baba có thể hợp nhất với cá voi, nhưng cơ thể của cá voi quá lớn để dung hợp ở nhà."

"Thì ra là thế." Sở Lan đưa tay sờ sờ con mèo lần nữa, "Như meo meo là tốt rồi."

Mèo Ragdoll cọ lòng bàn tay Sở Lan, nhảy lên lưng ghế sofa, tai động đậy.

Đó là âm thanh tương tự như lần trước.

Sở Tẫn nhảy xuống sàn, tai áp xuống.

Sau khi nhận thấy động tác của Sở Tẫn, Thanh Huyền làm một cử chỉ im lặng về phía Sở Lan.

Nghĩ rằng baba mình đang chơi trò chơi với mình nên Sở Lan nhanh chóng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Sở Tẫn thay đổi lại hình dạng con người, làm vài cử chỉ về phía Thanh Huyền.

Đó là ký hiệu chiến đấu của họ, có nghĩa là 'Phía Tây Nam hai lính gác cấp S, phía Đông Nam ba lính gác cấp A và hai dẫn đường cấp A ngay phía sau họ.'

Thanh Huyền nhíu mày, ra hiệu đáp lại Sở Tẫn.

'Anh đưa con gái vào phòng ngủ trước, em sẽ lo liệu.'

Theo phân bố định hướng của bên kia, rất có thể là tấn công từ phòng ăn, và không có ai ở hướng phòng ngủ, đây là nơi tương đối ít bị ảnh hưởng nhất.

Sở Tẫn vươn tay bế con gái lên, dẫn bé vào phòng ngủ chính.

Vốn Sở Lan tưởng rằng sẽ cùng baba chơi trốn tìm nên ngoan ngoãn không phát ra âm thanh, sau khi vào phòng rất có ý thức trốn trong tủ quần áo.

"...." Thấy con gái tự giác như vậy, Sở Tẫn đi tới khoá cửa sổ, để lại một tấm lưới tinh thần bên cạnh tủ quần áo, đẩy mở cửa phòng ngủ chính rồi đi ra ngoài.

Sở Lan tự giác trốn rất tò mò nhặt cái kẹp trong tủ quần áo lên, quan sát hồi lâu, có chút nghi ngờ nhìn qua ánh sáng phản chiếu trong khe cửa tủ, tại sao hai cái kẹp này lại nối với dây xích inox, trên đỉnh dây chuyền còn có một vòng cổ có quả bóng?

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

29/9/2023

#DevilsNTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play