Tống Thanh Yến đeo túi đi trên đường lớn, ánh đèn đường ấm áp chiếu xuống, dẫn lối anh trên con đường phía trước. Thỉnh thoảng có vài người đi bộ ngang qua anh.
Anh có chút không diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Trong túi vẫn còn hai điếu thuốc lá không biết ai đã nhét vào, anh lấy ra một điếu đưa lên miệng.
Một lúc sau, anh lại bỏ điếu thuốc xuống, vứt vào thùng rác.
Điện thoại reo, Tống Thanh Yến bắt taxi, lên xe báo địa chỉ rồi mới trả lời.
"Đến đâu rồi?"
"Vừa lên xe, cô Trần thế nào rồi?"
Kỷ Uyên Hạc bên kia chặc lưỡi: "Đỡ hơn rồi, so với lúc mới được đưa đến ổn hơn nhiều rồi. Sở Hà bọn họ cũng ở đây, bọn khốn Vương Bát Cao luôn coi thường người khác như vậy. Tôi định nói với cậu hay là đừng đến nữa."
Khung cảnh ngoài cửa xe thanh đổi liên tục, Tống Thanh Yến chẳng thể nhìn rõ thứ gì.
Anh dừng lại, không quá để ý: "Phải đi chứ, lần này cô Trần bị thương phải nhập viện, tôi phải đến xem thế nào."
Dù sao cũng là anh em lớn lên cùng nhau, Kỷ Uyên Hạc không thuyết phục anh nữa.
Tống Thanh Yến không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, nhưng anh có thể thấy rõ dáng vẻ của mình phản chiếu trên cửa sổ.
Mái tóc của chàng trai rủ xuống lông mày, lông mi dày và rậm.
Giống như một nhân vật chính hoàn hảo bước ra từ một bộ phim điện ảnh.
Nhưng một đứa trẻ ưa nhìn như vậy, tại sao không có ai muốn nhận nuôi?
Tống Thanh Yến ngẩng ngơ, anh im lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Một đứa trẻ ngoại hình vượt trội, thành tích xuất sắc, tính cách hiền lành khiêm tốn. Tại sao từ nhỏ đến lớn, trước giờ chưa từng có người nào chịu dừng lại vì anh?
Anh còn phải đi bao xa nữa mới có thể có người yêu thương anh?
"Đến rồi."
Tống Thanh Yến thu hồi ánh mắt, kéo những suy nghĩ xa xăm trở lại. Anh trả tiền cho tài xế, lịch sự cảm ơn sau đó xuống xe bước vào bệnh viện.
Trên màn hình điện thoại có số phòng do Kỷ Uyên Hạc gửi đến.
Chàng trai đi một mạch đến bên ngoài phòng bệnh, Kỷ Uyên Hạc đang ngồi ở cửa đợi anh, lúc này trông có chút mệt mỏi.
"A Uyên."
Kỷ Uyên Hạc xoa xoa mi tâm: "Đến rồi? Nhanh như vậy?"
Anh đứng dậy, lấy cái túi khỏi vai tống Thanh Yến: "Cô Trần ngủ rồi, Sở Hà cũng ở bên trong. Cậu vào thăm một chút là được rồi, đừng nói chuyện với cậu ta."
"Được."
Ánh sáng trong phòng bệnh rất dịu.
Cô Trần là viện trưởng viện phúc lợi, những đứa trẻ này đều là những người mà cô đã nuôi dạy. Trong viện có quy định, nếu như đứa trẻ vẫn chưa được gia đình nào nhận làm con nuôi, khi đủ 18 tuổi sẽ không thể sống trong viện phúc lợi được nữa.
Những đứa trẻ bằng tuổi Tống Thanh Yến, hoặc là nhỏ hơn anh một chút, trong những năm đó lần lượt được các gia đình nhận nuôi.
Được nhiều bố mẹ đón về, sau đó được yêu thương.
Chỉ có Tống Thanh Yến ở đó không ai quan tâm đến.
Cô Trần luôn rất tốt với anh, nhưng cô ấy không thể chỉ quan tâm đến mỗi đứa trẻ là anh. Sau khi Tống Thanh Yến tròn 18 tuổi, cô đã thuê cho anh một căn phòng ở bên ngoài.
Để anh cũng có một nơi để ở.
Tống Thanh Yến đi đến bên giường, chỉnh lại chăn cho cô Trần.
"Ô, đây không phải là học sinh đứng đầu sao? Năm ngoái báo chí đưa tin có một thiếu niên thiên tài được tiến cử vào Thanh Đại. Sao thế? Học sinh đứng đầu mà lại ăn mặc thế này sao? Sao lại nhếch nhác thế này."
Sở Hà ngồi trên ghế, trên mặt hiện rõ vẻ mỉa mai.
Kỷ Uyên Hạc ở phía sau khịt mũi: "Sở Hà, cậu con mẹ nói gì vậy."
"Tôi đang hỏi thiên tài mà, cậu xen vào làm gì Kỷ Uyên Hạc?"
Kỷ Uyên Hạc hừ lạnh: "Cậu từ nhỏ đã là một tên cặn bã, bây giờ lại càng cặn bã hơn. Tôi cũng không biết tại sao lại có người nhận nuôi cậu nữa."
Sở Hà nhếch mép cười: "Đúng vậy, nhận nuôi tôi cũng không muốn nhận nuôi một thiên tài."
Tống Thanh Yến không để ý đến lời của cậu ta, từ trong túi lấy ra một phong bao, nhẹ nhàng đặt dưới gối của cô Trần. Sở Hà vẫn còn ở bên kia tranh cãi với Kỷ Uyên Hạc.
Có lẽ vì âm thanh quá lớn, cô Trần cau mày.
Lúc này Tống Thanh Yến mới có phản ứng.
Anh ngẩng đầu, vẻ mặt thờ ơ nhìn Sở Hà: "Cậu có thể im lặng được không?"
"Sao nào? Tức giận?"
Chàng trai vẻ mặt bình tĩnh: "Cần gì phải tức giận với loại người như cậu. Ngược lại cũng khá thú vị, giống như đang xem một tên hề vậy."
"Con mẹ nó Tống Thanh Yến."
"Im lặng đi, cô Trần còn đang nghỉ ngơi."
Anh kéo khóa ba lô lại, Tống Thanh Yến không nói gì với cậu ta nữa, quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Kỷ Uyên Hạc theo sau ra ngoài, cùng Tống Thanh Yến rời khỏi bệnh viện."
"Trong phong bao có tiền không? Cậu gửi bao nhiêu?"
Tống Thanh Yến nói: "Tám trăm."
"Số tiền cậu kiếm được tháng này đều nhét vào gần hết?"
"Đúng vậy."
"Còn tiền không?"
"Đủ tiêu, đi đây."
Tống Thanh Yến mỉm cười vẫy tay với cậu ta, sau đó quay người đi về hướng khác. Chỉ là trong khoảnh khắc anh quay lưng lại, nụ cười trên mặt liền biến mất. Anh đưa tay xoa mặt, dường như có chút mệt mỏi.
Có đôi khi anh cũng tự hỏi, rốt cuộc là anh đã sai ở đâu?
Tại sao không có ai cần anh?
Tại sao vậy?
Khi Tống Thanh Yến về đến ký túc xá, điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn.
Ninh Uyển: Anh, anh về đến trường chưa? Em với anh trai đều có chút lo lắng, muốn hỏi xem bây giờ anh đến đâu rồi?
Tống Thanh Yến: Đến rồi, em với anh trai yên tâm đi.
Bên kia rất nhanh đã phản hồi.
Ninh Uyển: Vâng ạ. Anh, cuối tuần này anh có rảnh không?
Tống Thanh Yến: Chắc là có, sao vậy?
Ninh Uyển: Em muốn mời anh một bữa, ở nhà em thôi. Anh em cũng ở đây! Có mấy bài tập toán em vẫn không biết làm, muốn nhờ anh giảng cho em. Anh em không đáng tin lắm, anh ấy chẳng kiên nhẫn chút nào cả.
Tống Thanh Yến: Được, vậy khi đó anh sẽ đến. Nghỉ ngơi sớm đi.
Ninh Uyển: Anh ngủ ngon ạ.
Tống Thanh Yến: Ngủ ngon.
Khoảnh khắc điện thoại tắt, những cảm xúc tồi tệ của Tống Thanh Yến từ lúc bước vào bệnh viện đến khi trở về ký túc xá cũng biến mất theo độ sáng của điện thoại di động.
Anh không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì.
Nhưng tin nhắn của Ninh Uyển đã khiến anh cảm thấy bản thân mình vẫn có chút hữu dụng.
Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là người được người khác cần đến.
Ninh Uyển ngã xuống giường, nhìn vào tấm ảnh duy nhất trên điện thoại, chính là tấm ảnh của Tống Thanh Yến mà cô đã âm thầm chụp lén cách đó không lâu.
Đây là một người anh trai rất tốt.
Cô đem tấm ảnh xếp vào album ảnh chụp cùng với Ninh Cận.
Album ảnh đó được đặt tên là "Anh trai yêu dấu của tôi".
Cô nghĩ bắt đầu từ hôm nay cô có thể xem là có hai người anh trai rồi. Mặc dù không biết liệu rằng anh trai mới này có bằng lòng làm anh trai của cô không. Nhưng mà cô đã có hai người anh trai rất tốt với cô.
Tuần trước cô đã gửi email cho mẹ, đến bây giờ vẫn chưa có ai trả lời.
Ninh Uyển có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền thấy nhẹ nhõm. Dù sao thì họ cũng vẫn luôn như vậy. Có vài email phải đợi đến một hai tháng sau mới có hồi âm.
Ba mẹ luôn có rất nhiều việc phải làm.
Họ không đưa con cái đi cùng, cũng không quay lại thăm.
Cô bé giơ tay dụi mắt, vẫn may cô có anh, vẫn may cô có Ninh Cận.
Vẫn may, còn có người cần cô.
Trăng treo trên trời, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, cả thế giới đều được bao phủ bởi một lớp sương mỏng. Nó chiếu sáng thế giới, không quá rực rỡ, nhưng đủ để thắp sáng con đường phía trước.
Nó cũng chiếu sáng cho những đứa trẻ không được yêu thương trên thế giới này.
Cho dù không ai yêu thương những đứa trẻ đó.
Thì ánh trăng vẫn yêu thương họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT