Chu Hoành Viễn không nhìn thấy gì, thỉnh thoảng nó có thể thấy một chút ánh sáng xuyên qua lớp vải mỏng, nhưng cũng rất mơ hồ, không chân thực. Ba ngày trước khi phẫu thuật, Trình Dục lần đầu tiên bước chân ra khỏi bệnh viện.
Mẹ của Khổng Đức Tránh không đi làm, trong nhà chỉ có mỗi ba thằng nhóc làm việc ở nhà máy, lương cũng chỉ đủ để sống qua ngày, trong thời gian ngắn rất khó kiếm được một khoản tiền lớn như vậy để phẫu thuật cho Chu Hoành Viễn, chính vì vậy, chuyện bồi thường vẫn chưa được giải quyết, chắc chắn sẽ có lúc phải bỏ cả thể diện mà đòi cho được.
Trình Dục, ba mẹ Khổng Đức Tránh, thầy Tôn giáo viên chủ nhiệm và lãnh đạo nhà trường ngồi đối mặt nhau trong văn phòng của trường, mà kẻ gây chuyện Khổng Đức Tránh thì cúi đầu, đứng trước mặt cha mẹ với hai hàng nước mắt chảy dài.
Đầu tiên là Trình Dục nhìn Khổng Đức Tránh một cái, anh đã nghe thầy Tôn chủ nhiệm kể lại đầu đuôi sự việc, nhưng mà có thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được, một đứa nhỏ mới nhìn có vẻ nghe lời hiểu chuyện như này lại có thể làm chuyện xấu như vậy với Chu Hoành Viễn. Có thế nào anh cũng không ngờ, ẩn giấu dưới khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của đứa nhỏ này là một trái tim bẩn thỉu đến thế.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai cũng nói trẻ con ngây thơ thiện lương, thật ra, ác ý của bọn chúng mới là khó đỡ nhất. Với sự thẳng thắn đến tàn nhẫn, trẻ con sẽ đội lốt hồn nhiên mà dùng lưỡi dao sắc bén nhất đâm thẳng vào ngực của những người vô tội.
Ánh mắt Trình Dục không tính là bén nhọn, nhưng mà nó lại tràn ngập trách cứ và thất vọng, chỉ một ánh mắt nhàn nhạt như vậy cũng làm cho Khổng Đức Tránh không thể ngẩng đầu, cảm giác như không khí xung quanh sắp đè nó bẹp dí vậy.
Trình Dục không nhìn nó nữa, chỉ ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi, "Con biết mình sai chưa?"
Đương nhiên là Khổng Đức Tránh biết sai rồi. Mấy ngày nay, không một khắc nào là nó không hối hận, không một giây nào là nó không oán giận, vô số câu hỏi và phê bình đều ập lên người nó, vốn chỉ là một tranh cãi nho nhỏ, cuối cùng lại đem cuộc sống của nó chẻ làm hai nửa. Một nửa là vui vẻ giản đơn, nửa còn lại là gánh nặng trĩu vai, chỉ trong một buổi sáng, chỉ với sự kích động nhất thời, nó đã không còn là "con cưng của trời" trong mắt giáo viên và phụ huynh nữa. Chỉ một Chu Hoành Viễn đã hoàn toàn đá nó bay xuống khỏi thần đàn.
Khổng Đức Tránh tuy rằng đã biết sai, nhưng trong lòng vẫn luôn bấu víu vào may mắn, nếu như Chu Hoành Viễn không đáp trả, nếu như Chu Hoành Viễn chưa từng cười nhạo nó, nếu như nó chưa từng cầm ghế lên, nếu như ghế không đập vào mắt Chu Hoành Viễn...
Khổng Đức Tránh nghểnh cổ, mặt đỏ bừng, nói với Trình Dục, "Là cậu ấy chửi con bị điên trước, còn đẩy con nữa, cho nên con mới làm vậy!"
Trình Dục nhẹ nhàng lắc đầu, thất vọng trên mặt anh lại khiến Khổng Đức Tránh cảm thấy nhoi nhói trong lòng, "Hoành Viễn sẽ không bao giờ chủ động chửi con, càng không thể chủ động đẩy con, cháu của chú có tính cách thế nào, chú hiểu rất rõ." Nói xong những lời này, Trình Dục dừng một chút, mới nói tiếp, "Con còn nhỏ, chú sẽ không bảo con phải chịu trách nhiệm, người sai chính là ba mẹ con, bởi vì bọn họ không giáo dục con cho tốt."
Trình Dục ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi vợ chồng thành thật đang ngồi đối diện, chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng. Ba Khổng và mẹ Khổng nghe được lời Trình Dục nói thì cùng cúi đầu, một người khổ sở gãi tai gãi má, một người âm thầm rơi lệ.
Trình Dục không muốn làm khó gia đình vốn cũng chẳng giàu có này, nhưng anh lại không còn lựa chọn nào khác.
"Ngày mai Hoành Viễn sẽ phải phẫu thuật, hy vọng anh chị có thể chi trả sáu vạn tệ (~200tr VNĐ) cho hai lần phẫu thuật." Phí chăm sóc hậu phẫu Trình Dục có thể không cần, nhưng phí phẫu thuật đang cần gấp như thế, anh không thể không cần.
Mẹ của Khổng Đức Tránh là một người phụ nữ có tuổi và yếu đuối, sau khi nghe Trình Dục nói vậy lập tức rớt nước mắt, bất lực nhìn chồng mình, mà ba Khổng còn có cách nào nữa đâu, cho dù là lúc này đập nồi bán sắt cũng chưa chắc đã đủ đã kịp, huống chi cả nhà ba người bọn họ cũng phải sống nữa. Mẹ Khổng vô vọng nhìn về phía Trình Dục, "Chúng tôi đâu có nhiều tiền như vậy... Chúng tôi không biết kiếm đâu ra số tiền như vậy nữa."
Ba của Khổng Đức Tránh cũng đau khổ cau mày, nói, "Có thể gia hạn hay không —— chúng tôi sẽ trả nợ từ từ, trong vòng ba đến năm năm kiểu gì cũng sẽ trả hết cho cậu."
Trình Dục thờ ơ, cuộc sống của anh đã khổ quá rồi, đâu còn hơi nào để thương tiếc cho người khác nữa, "Vấn đề hiện tại là, Hoành Viễn sắp phải phẫu thuật, nếu không có số tiền này thì phẫu thuật như thế nào? Sáu vạn tệ, phải có trong tuần này, ca phẫu thuật không thể trì hoãn thêm nữa."
Mẹ của Khổng Đức Tránh thấy anh không nhượng bộ, lửa giận trong lòng bỗng nổi lên, cầu xin khẩn khoản lắm rồi, ở trong tình huống này mà nói, tại sao người thanh niên đối diện này lại vô lý như vậy, nhất định phải dồn người khác vào chỗ chết? Giọng nói của bà ta trở nên sắc bén, "Trong tuần này chúng tôi không cách nào có được số tiền lớn như vậy, bây giờ cậu có giết chúng tôi thì cũng vậy thôi, không có là không có!"
Ba Khổng không xúc động như mẹ Khổng, một bên đưa tay ra hiệu cho mẹ Khổng ngừng nói, một bên lo lắng vạn phần. Ông nhìn Trình Dục, trong ánh mắt có khẩn cầu, cũng có hối lỗi, "Mọi chuyện đều không ổn, đều là lỗi của chúng tôi đã làm cha mẹ không đúng cách. Nhưng trẻ con chơi với nhau sao có thể tránh được mâu thuẫn? Huống chi, một bàn tay không thể vỗ ra tiếng[1], đạo lý này cậu vẫn hiểu phải không?"
[1] Từ gốc: 一个巴掌拍不响 (Nhất cá ba chưởng phách bất hưởng), ý chỉ chuyện gì phát sinh cũng phải từ hai phía
Trình Dục tức quá hoá cười, nói, "Nếu con trai anh đưa tay ra tát Hoành Viễn của chúng ta một cái, anh nói xem cái tát đó có tiếng không?"
Khổng Đức Tránh đương nhiên không phải là một người biết ẩn nhẫn, nghe xong lời này lập tức nhảy ra phản bác, "Con không có tát cậu ấy!"
Phó hiệu trưởng là một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần, ngày qua ngày phải xã giao rượu bia đã khiến ông có thêm chiếc bụng phệ, tóc cũng hói hơn phân nửa, ông cau mày không ngừng thở dài. Ông ra mặt triệu tập hai bên lại với nhau, dự định sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng nhau thương nghị vấn đề bồi thường, không nghĩ rằng mâu thuẫn càng lúc càng lớn, dẫn đến tình trạng đấu võ mồm như bây giờ.
antiquefe (wattpad)
Thầy Tôn chủ nhiệm lớp là một giáo viên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp, trạc trạc tuổi với Trình Dục, nhìn hai bên giằng co không dứt, nói, "Cậu là chú của Hoành Viễn đúng chứ? Chuyện này khá nghiêm trọng, chúng ta vẫn nên mời ba mẹ của Hoành Viễn đến thương lượng chuyện bồi thường với phụ huynh em Khổng Đức Tránh."
Trình Dục nhíu nhíu mày, vươn tay, yếu ớt xoa xoa huyệt thái dương. Mấy ngày nay túc trực bên giường bệnh, sự lo âu quá độ đã làm cho anh quá mức mệt mỏi, sau một lát anh mới thản nhiên nói, "Hoành Viễn không có ba mẹ, hiện giờ tôi chính là phụ huynh của thằng bé."
Lời vừa dứt, mọi người ở đây ai cũng bàng hoàng. Bọn họ có thể nhìn ra được điều kiện gia đình Chu Hoành Viễn nghèo khó và phức tạp, nhưng lại không biết Chu Hoành Viễn hiện giờ đã là một đứa trẻ mồ côi rồi. Cần cổ cứng ngắc của Khổng Đức Tránh cũng rũ xuống, bộ dáng luống cuống.
Thầy Tôn đột nhiên mờ mịt. Hắn vẫn luôn biết việc Khổng Đức Tránh bắt nạt Chu Hoành Viễn, nhưng hắn chỉ là một giáo viên vừa ra trường, mỗi ngày bận trăm công nghì việc, đương nhiên là phải tuân theo nguyên tắc vàng "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện". Hơn nữa trong thâm tâm hắn nghĩ rằng, chuyện tranh chấp giữa những người ngồi cùng bàn chưa bao giờ là chuyện của một người. Thế nhưng anh không thể ngờ rằng Chu Hoành Viễn lại không có ba mẹ. Lúc này đây, hắn bắt đầu cảm thấy có lỗi vì đã cố tìm ra vô số lý do để bào chữa, cũng cảm thấy hối hận vì sự lơ là của bản thân.
Qua một lúc lâu, ba Khổng đột nhiên nói, "Tôi nghe nói, vỡ nhãn cầu vỡ cũng có thể trực tiếp bỏ đi... Sau khi loại bỏ nhãn cầu cũ rồi thay một cái mới nhân tạo an toàn là được, một vạn tệ là đủ rồi."
Trình Dục nhíu nhíu mày, nói, "Tôi không thể đứng im nhìn Hoành Viễn bị mất đi một con mắt, không thể chịu được việc thằng bé sẽ bị giáo viên và bạn cùng lớp ghét bỏ chỉ vì nó mù loà. Nếu đã có phương pháp trị, chúng tôi nhất định phải trị."
Mẹ Khổng tức giận, "Nếu như cậu nhất quyết phải chữa, thì cậu tự bỏ tiền ra đi, dù sao hai vợ chồng tôi cũng chỉ có một vạn tệ. Vẫn là câu cũ, muốn tiền thì không có, muốn mạng lại có một cái đấy." Buông lời tàn nhẫn xong, mẹ Khổng lại cảm thấy không đành lòng, dù gì chuyện này cũng là do con bà ta gây ra, trong lòng bà ta cũng có ngượng chứ. Nghĩ tới đây, ba ta không khỏi mềm giọng, từng bước dụ dỗ, "Cậu chẳng qua chỉ là chú của Chu Hoành Viễn thôi, cần gì phải để ý như vậy chứ?"
Trình Dục giật mình. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ chữa trị mắt cho Chu Hoành Viễn, càng không nghĩ đến việc bỏ rơi Chu Hoành Viễn, tựa như tất cả những lựa chọn này đều là lẽ đương nhiên, trong mối quan hệ giữa anh và Chu Hoành Viễn chưa bao giờ xuất hiện bốn chữ "cần gì phải vậy". Nếu như nhất định phải được lợi gì đó thì ngay từ đầu anh đã không nhận nuôi Chu Hoành Viễn rồi.
Mẹ Khổng vẫn rất hăng say, tiếp tục dí nói, "Hơn nữa, cũng không phải là hai mắt Chu Hoành Viễn mù hết, chẳng qua chỉ là mắt trái mà thôi, không ảnh hưởng đến ăn uống học hành, có gì to tát đâu?"
Trình Dục tức điên, "chẳng qua chỉ là mắt trái" nghĩa là sao cơ, không lẽ trong mắt người gây chuyện, sự bất công mà Hoành Viễn bé nhỏ phải gánh chịu vỏn vẻn "chỉ là" thôi sao? Anh nghiêm mặt, nửa ngày không nói nên lời.
Mẹ Khổng là kiểu người dông dài lải nhải, thấy Trình Dục không nhúc nhích gì vẫn cứ tiếp tục nói, cuối cùng, bà ta nói cái gì Trình Dục cũng nghe chẳng rõ nữa, trong anh giờ đang phẫn nộ vô cùng, trái tim nóng rát đến mức yết hầu cũng khô khốc theo.
"Hiện tại tôi chính là phụ huynh của Chu Hoành Viễn, nên tôi phải có trách nhiệm với nó. Anh chị là ba mẹ của thủ phạm nên nhất định phải bồi thường tiền thuốc men."
Mẹ Khổng thấy Trình Dục không chỉ không nghe khuyên nhủ mà còn tỏ thái độ, làm uổng phí miệng lưỡi của mình, lửa lòng cũng dâng lên, "Thủ phạm cái gì chứ? Trẻ con đùa nghịch với nhau, làm gì tới mức nghiệm trọng như cậu nói? Hơn nữa, không phải là cháu trai cậu đẩy Tránh Tránh nhà tôi trước à? Thế thì về chi phí y tế, cậu mới phải bồi thường cho chúng tôi đấy. Với lại đâu phải là chúng tôi không chịu bồi thường tiền thuốc men, tiền thay nhãn cầu giả chúng tôi sẽ trả."
Trình Dục cười gằn, lại còn tháo nhãn cầu ra đặt mắt giả vào nữa, bọn họ tra cứu cũng kĩ gớm, cha mẹ như vậy nuôi ra đứa nhỏ như Khổng Đức Tránh cũng chẳng có gì lạ. Anh liếc mắt nhìn người ngồi đối diện một cái, "Chu Hoành Viễn đã được khám nghiệm thương tích rồi, nếu hai anh chị cảm thấy đúng là Chu Hoành Viễn động tay động chân với con mình trước thì cũng đi khám nghiệm thử xem. Việc tôi đòi sáu vạn tệ tiền phẫu thuật là đúng lý hợp tình, nếu hai người không đưa, vậy cũng không có gì để nói, chúng ta gặp nhau trên toà đi."
Nghe vậy, đừng nói là ba Khổng và mẹ Khổng, ngay cả thầy Tôn với thầy phó hiệu trưởng cũng hoảng sợ, vội vàng nói, "Chú Hoành Viễn cần gì phải thế? Có gì chúng ta từ từ nói, không cần làm lớn chuyện đến mức phải ra toà..."
Trình Dục nở nụ cười nhạt, lấy ra một mảnh giấy có chứa thông tin liên lạc và số thẻ ngân hàng của mình, nói, "Sáu vạn tệ, vui lòng chuyển vào thẻ của tôi càng sớm càng tốt, không thì chúng ta sẽ phải gặp nhau ở toà vậy."
Lúc rời khỏi trường học, trong lòng Trình Dục vô cùng mờ mịt. Anh biết, gia đình Khổng Đức Tránh dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không để anh được như ý. Dù cho có tuân theo quy trình tư pháp đi nữa thì cũng sẽ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, tốn cỡ một năm là ít nhất.
Anh có thể đợi, nhưng đôi mắt của Chu Hoành Viễn thì không.
antiquefe (wattpad)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT