Chúc Lan bị thị vệ bắt giải ra ngoài

Thiên Băng bật dậy, vỗ tay lớn: Haha một màn kịch dựng quá là tinh xảo. Đáng tiếc ngươi làm sao có thể qua mặt được ta. Giọng nàng rét lạnh ra lệnh cho bọn thị vệ : MAU THẢ MUỘI MUỘI TA RA!

Hai tên thị vệ rét run người. Giọng nói của tiểu thư này có sức ép bức họ không khác gì Hoàng Thượng.

Hoàng đế: Thiên Băng, nàng...? nàng không phải trúng độc sao?

Diệp thái y quỳ xuống, dập đầu liên tục: Hoàng thượng thực ra Thiên Băng tiểu thư không hề trúng độc Hạc Đỉnh Hồng. Thần chỉ phối hợp để giúp tiểu thư tìm ra hung thủ.

Thiên Băng, nàng biết trẫm lo lắng thế nào không? Trẫm đang rất bận xử lí nhiều công chuyện, vậy mà nàng lại mang Thiên tử ra đùa giỡn.

Thiên Băng nghe thấy lời hắn lại càng thêm tức: Vậy ý Hoàng thượng đợi ta chết mới đến xem đúng không. Vậy thì mời ngài đi về luôn, ta không cần sự thương hại.

Chúc Lan thấy lại sắp có chiến tranh lạnh, cất giọng: Tỉ tỉ, bớt giận giờ lôi hung thủ ra quan trọng hơn.

Thiên Băng đến gần nô tì kia: Sao thấy ta vẫn còn sống nên bất ngờ phải không? Một cái kế hoạch đầy lỗ hổng này mà định giết được ta. Chủ tử ngươi quá ngu dốt.

Nô tì kia hốt hoảng.

Để ta đoán nhé. Nếu hôm nay ta và Chúc Lan bị trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, ngươi sẽ là người chết thay. Còn nếu chỉ có ta chết, ngươi sẽ đổ toàn bộ tội lỗi, nước bẩn lên người Chúc Lan. Khiến muội muội ta thanh bị danh liệt, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Một mũi tên trúng 2 con nhạn

Chúc Lan thấy tỉ tỉ phân tích hoàn toàn đúng và có lí, người đứng đằng sau quá mưu mô nham hiểm.



Thiên Băng đứng trước mặt nàng ta, nhấn mạnh từng chữ: MAU NÓI CHO TA BIẾT AI LÀ KẺ ĐẰNG SAU

Ả ta cười như điên: Chủ tử, nô tì ko làm xong việc. Lấy cái chết tạ tội. Trong mồm nàng ta đã giấu thuốc độc sẵn.

Thiên Băng đã đoán được trước, Điểm huyệt nô tì kia, bóp mồm, lấy thuốc độc: Muốn chết đâu có dễ.

Hoàng đế bấy giờ mới hiểu ra, lí do nàng gọi hắn đến đây. Để chứng kiến thâm cung này đang muốn hại chết nàng: Người đâu mau mang con nô tì này xuống, đánh khi nào khai thì thôi.

Nô tì cười ha hả như kẻ bị điên. Chúc Lan đứng một góc bịt tai lain thấy ghê sợ.

Thiên Băng: Khoan đã, nàng ngồi xuống nhìn móng tay: Trong nhà ngươi hẳn còn người thân. Sáng hôm nay ta đã thấy ngươi đến Đức Thanh Cung. Nếu ngươi muốn làm kẻ điên cũng không sao. ĐỂ TA GIÚP NGƯƠI

Giọng Thiên Băng bình thường nhưng lại có sức ép đến đáng sợ. Nàng ta thoát khỏi thị vệ, chạy đến ôm lấy chân nàng: Xin tiểu thư hãy tha cho người thân trong nhà nô tì. Nô tì cũng bị ép, Nguyệt Tần nương nương luôn ghen ghét với người nên muốn hãm hại. Người thấy hai người ngồi chỗ hồ sen nên ra lệnh Bỏ Hạc Đỉnh Hồng để trừ khử tiểu thư và Lan Quý Nhân. Xong việc sẽ giúp nô tì chăm sóc người nhà quãng đời còn lại.

Đoan Minh Vương nghe tức đến tím mặt( Không ngờ Minh nguyệt ả ta hết lần này đến lần khác hãm hại Thiên Băng.)

Thiên Băng hất chân mình ra: Ngươi thật ngây thơ, ngươi nghĩ nàng ta ra tay vs ta và Chúc Lan thì Người thân trong nhà ngươi và cả ngươi đều cũng bị cô ta cho chết người không biết quỷ không hay.

Nô tì kia ngồi bệt xuống: Nô tì nguyện chết cũng ksao, chỉ mong người thân vẫn còn sống sót. Thiên Băng tiểu thư là người tốt, mong người đừng động đến họ.

Oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ ko sát hại người vô tội.

Hoàng đế: Người đâu mau áp giải Tiện Nhân kia đến đây, ngay cho trẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play