Lãnh Tuyết sau khi bình phục đã chuyển đến cung khác. Chính hắn đã nghĩ ra tên gọi và viết tấm bảng hiệu này- Tuyết Trữ cung.
Vì vậy, Dưỡng Tâm Điện này chỉ có nàng và hắn ở trong. Hắn cho nha hoàn thay bộ y phục khác. Sau khi nhìn nàng thay xong, hắn mới thay y phục của mình.
Tiểu Thuận Tử: Thiên Băng tiểu thư, thứ cho nô tài nhiều chuyện. Nô tài nghĩ chỉ có người mới có thể khuyên được Hoàng thượng
Nàng có chút hơi khó hiểu: Có chuyện gì sao? Công công
Tiểu Thuận Tử: Nói thật Hoàng thượng vì chuyện triều chính lại thêm những chuyện dạo này liên tiếp xảy ra. Người đã mấy đêm không ngủ, ăn uống bữa đực bữa cái rất qua loa. Nô tài nghĩ chỉ qua mấy ngày nữa chắc sẽ không có sức chống đỡ nữa
Thiên Băng: Ta hiểu rồi. Công công hãy mau mang tất cả món ăn tối nay. Ta sẽ có cách để người ăn hết.
Tiểu Thuận Tử rối rít cảm ơn: Đa tạ tiểu thư rất nhiều. May có người
Tất cả món ăn được trình lên
Hắn bước ra có hơi kinh ngạc
Mùi thơm của món ăn Bụng nàng có hơi cồn cào, bởi cả tối nay nàng chưa có ăn gì cả: Đúng là nhìn đến đồ ăn có khác, sự tức giận của nàng đã tiêu tan. Nàng giờ đây không khác gì cái bụng không đáy. Thấy khuôn mặt của hắn nhìn nàng ăn, trong bát không gắp gì cả. Nàng giờ mới nhìn kĩ khuôn mặt của hắn, đúng là hơi tiều tụy. Có lẽ nàng cũng hơi hà khắc hắn rồi.
Hoàng thượng, nàng xua tau trước mặt hắn mải nhìn ta ăn cũng không lo được đâu. Ngươi không ăn mau lên làm sao có sức để trị nước, để có thể níu kéo ta đây- Nàng gắp một bát thức ăn cho hắn
Hắn vui vẻ ăn hết, không bỏ xót: Cuối cùng nàng cũng nói chuyện với trẫm rồi
Dùng thiện xong, hắn lại vùi đầu vào tấu chương. Bóng hắn chập chờn chiếu lên tường. Nàng lại nghĩ đến những câu nói của Tiểu Thuận Tử: Chả lẽ, đêm nào hắn cũng như vậy sao. Hắn thật ngốc, nghĩ mình là siêu phàm sao.
Nàng đi đến gần giật lấy Ngọc tỉ của hắn: Ngươi định vùi đầu đến bao giờ nữa. Đêm Thất Tịch nay, ta tuyên bố cho phép ngươi được nghỉ một ngày. Không được làm việc ta tạm thời tịch thu nó.
Minh Vương: Thiên Băng đừng nghịch ngợm nữa, những tấu chương này cần trẫm phê duyệt
Vậy là ngươi cãi ta đúng không? Vậy thì ta đi về- Nàng tỏ vẻ bực bội, giận dỗi đi về
Hắn đuổi theo nàng, kéo lại: Trẫm nghe là được chứ gì, nàng đừng về
Thiên Băng quay mặt với hắn hơi cười( Nói không nghe cứ thích nặng) Nàng quay mặt lại với hắn, kéo hắn đến giường, hắn ngồi xuống cùng. Nàng vỗ đùi mình: Mau nằm xuống chân ta và ngủ đi. Ta nghe nói ngươi mấy đêm không ngủ rồi. Đừng vì mấy chuyện gần đây mà để long thể suy nhược.
Hắn nghe thấy lời nàng mà tưởng tai mình nghe nhầm. Nàng đang quan tâm mình sao, Hắn ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại, lấy chân nàng làm gối, ngủ ngon: Đã rất lâu rồi hắn mới được như thế này. Mắt hắn hơi rưng rưng Ngoại trừ mẫu thân đã mất của hắn, chưa ai đối xử với hắn như vậy.
Nàng vỗ vỗ nhẹ vào người hắn, ru ngủ
Tiểu Thuận Tử ở bên ngoài của nghe thấy
( Thiên Băng tiểu thư quả là bá đạo. Đến Hoàng thượng cũng phải nghe lời không dám cãi lại. Đúng là chỉ có tiểu thư mới trị được người thôi)
Nàng nhìn thấy hắn ngủ rồi ngủ theo lúc nào không hay. Hắn chợp mắt được một lúc rồi tỉnh. Hắn bất chợt sờ lên khuôn mặt mà hắn thầm nhớ rất nhiều đêm. Khi gặp nàng hắn không biết nên nói gì. Hắn đã làm tổn thương Lãnh Tuyết rất nhiều nên giờ hắn phải bù đắp. ( Thiên Băng, mong nàng thứ lỗi chỗ trẫm) Hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi ra ngoài.
Tiểu Thuận Tử thấy hắn ở trong ra có chút không hài lòng( Hoàng thượng ơi là Hoàng thượng, nô tài đã vất vả tạo cho hai người xích lại gần nhau hơn. Tại sao người không tận dụng haizzz, thiệt là hết cách với người)
Thất Tịch đêm nay, hắn đã có hẹn với Lãnh Tuyết. Hắn vội vàng đi đến Tuyết Trữ Cung
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT