" Thiên Băng, ta rất thích muội. Đây là lời thật tâm của ta. Nàng có bằng lòng sống cùng ta không?"
" Muội..." Nàng không ngờ Vệ Ảnh lại thích mình
" Ta cũng rất mến Minh Khôi. Sẽ không đối xử tệ bạc với hai mẹ con nàng. Nàng có thể mở lòng cho ta cơ hội không?"
" Ta..." Tình huống này thật khó nói.
Hắn vội cầm lấy tay nàng. Ánh mắt chờ mong câu trả lời:" Thời gian còn dài, ta sẽ đợi đến khi nàng cho ta một cơ hội".
Thiên Băng đang định nói thì thấy một thân ảnh phía sau rời đi. Nàng có thể nhận ra bóng hình của Nguyệt nhi, là sự buồn bã, thất vọng. Nàng vội giật tay ra khỏi Vệ Ảnh, giữ khoảng cách
" Xin lỗi, Vệ Ảnh. Huynh đối xử với ta rất tốt. Nhưng Ta chỉ xem huynh là ca ca của mình. Huynh xứng đáng với một cô nương tốt hơn. Tất nhiên người đó sẽ không phải là ta"
Vệ Ảnh dù biết trước câu trả lời. Nhưng thâm can của hắn vẫn hi vọng, nàng sẽ cho hắn cơ hội
" Ta sẽ theo đuổi nàng đến cùng"
Nàng tươi cười, lắc lắc
" Huynh đừng ngang bướng nữa. Dù cho huynh có cố gắng, câu trả lời vẫn chỉ có một. Ta không xứng đáng để làm người bạn đời, tri kỉ, cùng huynh đi đến đầu bạc răng long. Hãy để trong tâm trí ta lưu lại hình ảnh một vị ca ca yêu thương muội muội có được không?"
Vệ Ảnh biết việc mà nàng quyết định chắc chắn sẽ không bao giờ có thể thay đổi. Vậy thì làm ca ca cũng được. Miễn là có vị trí trong lòng nàng dù là nhỏ bé
" Được. Muội muội"
Băng nhéo má hắn
" Sao mặt huynh buồn thui thế. Cười lên đi. Yên tâm chắc chắn tẩu tẩu là người rất xinh đẹp, còn tài giỏi nữa. Đích thân muội sẽ ra tay lựa chọn"
Vệ Ảnh bật cười lớn:" Haha. Huynh không cần đâu. Vị ca ca này sống cô độc từ nhỏ rồi, thêm mấy chục năm nữa cũng không sao đâu"
Nàng cũng lười đôi co với Vệ Ảnh. Cười xảo quyệt, nàng nhất định sẽ thành toàn cho cặp đôi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT