Lúc đầu, Bích di nương cả kinh, cố nhịn để bản thân không kêu lên, rồi nhanh chóng đè xuống sự bối rối trong lòng.
Bên ngoài còn có thị vệ canh phòng mà nữ nhân này lại có thể xuất hiện ở trong này, đủ để chứng minh năng lực của nàng.
Nếu hét lên làm kinh động người ở bên ngoài thì trước khi thị vệ vào, nhất định nàng ta có thể vặn đứt cổ mình, chắc chắn mình sẽ mất mạng.
Mặt khác, nếu bị Tiết Nhân Nghĩa biết mình vào thư phòng thì công sức ẩn nhẫn mấy năm qua coi như uổng phí.
Suy nghĩ thật nhanh rồi lập tức quyết định, viết trên tay người đang bịt miệng nàng bốn chữ: Ta không lên tiếng.
Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, là một nữ nhân thông minh!
Vừa rồi nàng tìm kiếm trong thư phòng rất lâu mà không thu hoạch được mấy, chỉ lấy được một quyển sách.
Tiết Nhân Nghĩa cực kỳ cẩn thận, quyển sách kia nàng tìm thấy trong một ám cách, nhưng chữ trong đó lại rất lộn xộn, hẳn là phải có quy luật gì đó.
Đang định rời đi thì nghe thấy tiếng nói bên ngoài nên nhanh chóng nấp sau bình phong, chờ nữ nhân được thị vệ gọi là Bích di nương đi vào, có lẽ thứ mà Tiết Nhân Nghĩa bảo nàng tới lấy sẽ có tác dụng.
Nào ngờ, sau khi Bích di nương vào phòng, hành động thì có vẻ quang minh chính đại nhưng lại không đi lấy vật gì đó mà lại tìm kiếm một cách không xách định như nàng.
Điều này khiến nàng xác định, Bích di nương không phải do Tiết Nhân Nghĩa phái tới.
Lãnh Hạ buông bàn tay đang bịt miệng nàng ra, còn tay kia thì vẫn bóp cổ nàng như cũ, chậm rãi đi về phía trước, thấy rõ bộ dáng của nàng.
Khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, dịu dàng, trên mặt có ba phần thản nhiên, bảy phần trầm định, nét mặt này lại khiến nàng có vài phần quen thuộc.
Còn Bích di nương cũng đang lẳng lặng đánh giá nàng, cảm thấy ngạc nhiên và nghi ngờ, tuy rằng lúc nãy nghe tiếng thì đã biết nữ nhân đang bóp cổ mình còn trẻ tuổi nhưng không ngờ lại là một nữ tử trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy.
Nói thì dài, nhưng thời gian hai người hành động thì rất ngắn.
Sau khi hai nữ nhân nhìn nhau một lát thì đã có tính toán trong lòng.
Thời gian cấp bách, nơi này rõ ràng không phải là chỗ để nói chuyện, Lãnh Hạ chỉ có thể hỏi điều quan trọng nhất: "Ngươi đang tìm cái gì?"
Bích di nương do dự một lát, bản lĩnh của nàng lớn hơn mình rất nhiều, cũng không phải là người của Tiết Nhân Nghĩa, nếu có nàng hỗ trợ thì mọi việc sẽ đơn giản đi nhiều.
Nhưng mình lại không biết thân phận của nữ nhân này, sao có thể đem truyện quan trọng như thế nói cho nàng?
Lãnh Hạ quan sát sắc mặt của nàng, cũng biết nàng đang do dự cái gì, lập tức nói: "Ta là Liệt Vương phi."
Bích di nương vừa kinh ngạc vừa rất vui mừng, nàng vốn muốn báo chuyện này cho Liệt vương, nhưng Tiết Nhân Nghĩa không phải hoàn toàn không nghi ngờ nàng, năm năm nay, nàng chưa từng ra khỏi Phủ Thành chủ.
Nhưng nếu giao cho người khác thì nàng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, không ngờ vào lúc không thể tìm ra cách thì trời lại giúp nàng gặp được Liệt Vương phi!
Nàng không nghĩ Lãnh Hạ sẽ lừa nàng, vì Tiết Nhân Nghĩa ở Tiết thành là lấy thúng úp voi, hiện giờ người có thể lẻn vào phủ cũng chỉ có người của Liệt vương vừa mới tới Tiết thành mà thôi.
Bích di nương không hề do dự, nhanh chóng nói bí mật mà mình vừa nghe được cho Lãnh Hạ, lời nói ngắn gọn, thứ tự rõ ràng.
Lãnh Hạ nhếch miệng, khóe môi gợi lên một độ cong lạnh như băng, gật gật đầu, thản nhiên nói: "Thứ quan trọng như vậy thì Tiết Nhân Nghĩa sẽ không để ở thư phòng, ta đã tìm khắp phòng rồi."
"Bích di nương?" Vừa dứt lời, thị vệ ngoài cửa đã lớn tiếng gọi: "Đã lấy được thứ gì đó của lão gia chưa?"
"Được rồi!" Bích di nương lên tiếng.
Thật ra nàng cũng không biết mật thư đó có ở trong thư phòng không mà chỉ không muốn bỏ qua một cơ hội có thể lật đổ Tiết Nhân Nghĩa thôi.
Nghe Lãnh Hạ nói như vậy, tuy rằng thất vọng nhưng cũng là điều đã ở trong dự tính.
Huống chi việc này đã nói cho Liệt Vương phi, chắc chắn Liệt vương sẽ không thờ ơ.
Nàng chỉnh sửa cảm xúc rồi dùng ánh mắt hỏi: Ngươi thì như thế nào?
Lãnh Hạ cười nhợt nhạt, nắm lấy cánh tay của nàng bước ra ngoài, trong chớp mắt cửa mở ra thì một tay bịt múi nàng, một tay nhẹ nhàng vung lên, hai tên thị vệ ngoài cửa lập tức dại ra.
"Ngươi quay về đi, bọn họ sẽ không nhớ rõ chuyện lúc nãy, bao gồm chuyện ngươi tới." Lãnh Hạ vừa nói vừa nhét bình sứ vào ngực.
Rồi lập tức lao về nơi đã hẹn với Chiến Bắc Liệt.
Khéo léo tránh thị vệ tuần tra, cả đoạn đường hữu kinh vô hiểm, Chiến Bắc Liệt đã chờ sẵn ở đó, thấy nàng trở về an toàn liền hỏi: "Thế nào rồi?" (Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)
Hai người ra khỏi thành phủ Thành chủ, chậm rì rì đi về phía dịch quán, Lãnh Hạ nhíu mày, nói lại những điều mà đêm nay thu hoạch được cho hắn, hỏi tiếp: "Tìm được Chung Thương chứ?"
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, vạn phần không muốn thừa nhận, kẻ lỗ mãng kia, rất có tác dụng.
Đêm nay tới đây, ngoài việc thám thính Tiết Nhân Nghĩa, còn có việc khác là tìm kiếm Chung Thương.
Chung Thương nhận lệnh của Chiến Bắc Liệt đi trước, thông báo cho Thành thủ các thành cho lưu dân vào thành, theo lý mà nói thì đúng ra phải gặp mặt tại Tiết thành, nhưng tới giờ còn chưa thấy hắn đâu.
Tiết Nhân Nghĩa từng nói là Chung Thương ra ngoài thành trấn an lưu dân, đối với lời này, Chiến Bắc Liệt chưa bao giờ tin tưởng.
Lúc hắn lên tường thành, khi phó tướng hạ lệnh chém giết lưu dân, chuyện lớn như vậy mà cũng không thấy Chung Thương.
Nếu không ở ngoài thành mà một lá thư cũng không có thì khả năng lớn nhất là đã bị Tiết Nhân Nghĩa dùng thủ đoạn gì đó giam lại.
Nhận lấy quyển sách mà Lãnh Hạ tìm được, hắn trả lời: "Chung Thương bị giam giữ tại nhà lao, hôn mê, chắc là đã trúng mê dược, không có gì đáng ngại."
Chưa cứu hắn là để tránh đánh rắn động cỏ, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Hắn nhìn một lượt rồi cau mày, trầm giọng nói: "Như là sổ sách , bên trong có chữ nhưng lại lộn xộn, chắc chắn là có quy luật gì đó."
Lãnh Hạ gật gật đầu, hắn cũng nghĩ giống nàng.
Khi về đến dịch quán, Diệp Nhất Hoàng đang cùng ba người Cuồng Phong nỏi chuyện trong sân, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn thấy hai người trở về, Cuồng Phong vội vàng tiến lên hỏi: "Gia, Chung Thương thế nào rồi?"
Chiến Bắc Liệt gọi bọn họ vào thư phòng rồi phân phó Cuồng Phong: "Tính mạng không có gì đáng ngại, chỉ hôn mê thôi, gọi Lâm Thanh tới đây."
Trong thư phòng, Mộ Nhị vẫn giữ tư thế như trước khi họ rời đi, ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm bức tranh trên mặt đất, suy nghĩ.
Chiến Bắc Liệt để quyển sách lên bàn, rót một chén trà, uống cạn rồi nói: "Xem đi, ai có thể nhìn ra quy luật rồi giải mã quyển sách này."
Diệp Nhất Hoàng cầm lên, lật lật hai trang, liên tục xem thường, ghét bỏ nói: "Đây là cái gì a?"
Lôi Minh Thiểm Điện cũng thò đầu vào xem, nhìn nhìn rồi gật đầu đồng ý.
Với chỉ số thông minh của chúng ta thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đúng lúc này, Cuồng Phong đã dẫn Lâm Thanh đến, Lãnh Hạ đưa sách cho hắn nói: "Nhà ngươi vốn làm buôn bán, ngươi xem có thể tìm ra quy luật không?"
Lâm Thanh cẩn thận nghiên cứu một phen rồi vẻ mặt đau khổ lắc đầu: "Cô nương, đây là sổ sách nhưng thứ tự các chữ đã bị đảo lộn."
Lãnh Hạ cũng chưa hy vọng quá lớn, cái này quả thật rất khó, quy luật này có thể là do Tiết Nhân Nghĩa nghĩ ra, quy luật này có lẽ phải tham khảo một quyển sách nào khác, hoặc cần vốn hiểu biết về một cái gì khác cũng không biết chừng.
Có thể tìm ra hay không thì cũng phải xem vận may thế nào.
Có khi mèo mù lại vớ được cá rán.
Không khí trầm mặc nhanh chóng lan tràn, nếu không tìm được bằng chứng xác thực để đối phó với Tiết Nhân Nghĩa, thì không thể vô cớ xuất binh.
Đúng lúc này, rốt cuộc Mộ Nhị đã rời ánh mắt khỏi bức tranh kia, trong mắt ẩn chứa chút tò mò.
Lãnh Hạ đưa quyển sách cho hắn, vẫn là ý nghĩ kia, có khi mèo mù lại vớ được cá rán.
Mèo mù mở quyển sách ra, nhìn trang đầu tiên một hồi rồi trực tiếp nhảy tới trang cuối cùng, rồi lại nhìn trang thứ hai, rồi lại nhảy tới trang thứ hai từ cuối lên...........
Sau đó thiếu hứng thú để Cá rán lên bản rồi tiếp tục ngẩn người.
Lãnh Hạ nhạy cảm cầm quyển sách lên, nhìn theo cách của Mộ Nhị, phượng mâu nhất thời sáng ngời, hỏi Mộ Nhị: "Con số thứ nhất ở trang đầu tiên ứng với chữ tương ứng ở trang cuối cùng? Cứ tuần hoàn như thế hả?"
Chiến Bắc Liệt cầm lấy quyển sách, nhướng mày lên, dựa theo lời Lãnh Hạ nhìn nhìn, rồi gật gật đầu.
Diệp Nhất Hoàng cũng hiểu ra, ló đầu vào hỏi: "Như vậy thì, số thứ nhất ở trang đầu là bảy, thì ở trang cuối tìm được chữ thứ bảy sao?"
"A! Thì ra là vậy!" Thiểm Điện đầu, cảm thản một câu.
Mộ Nhị dùng một ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn bọn họ, trong mắt kia như viết mấy chữ cực to: Cái này mà còn phải hỏi sao?
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, sao lại cảm thấy...........
Cả thế giới đều vặn vẹo!
Tuy vẫn biết cái mà Mộ Nhị thấp là chỉ số tình cảm chứ không phải chỉ số thông minh.
Một người có chỉ số thông minh thấp thì sao có thể luyện được công phu tuyệt đỉnh, sao có thể trở thành thần y y độc song tuyệt, sao có thể nhận ra và lấy được hàng vạn hàng nghìn thảo dược ở khắp nơi?
Hắn chỉ là không thích tiếp xúc với người khác, càng không biết cái gì gọi là âm mưu quỷ kế, chỉ tự giam mình trong thế giới của mình thôi.
Nhưng lúc hắn thể hiện điều này thì mọi người vẫn có cảm giác trời đất sụp đổ.
Được rồi, bọn họ bị kẻ ngốc kia xem thường?
Vì cứu vớt thế giới quan của mọi người, Lãnh Hạ trực tiếp phân phó: "Lâm Thanh và Cuồng Phong sửa lại quyển sách này theo quy luật kia đi. Lôi Minh Thiểm Điện, đi đến bên ngoài phủ Thành chủ, chỉ cần thấy có người ra ngoài đi về phía Tây thì lập tức bắt lại, lấy ngay mật thư trong người hắn. Diệp Nhất Hoàng, đi, thám hiểm đường hầm."
Diệp Nhất Hoàng hoan hô một tiếng chạy ra ngoài trước nhất, rốt cuộc cũng được giải tỏa.
Lãnh Hạ nghĩ nghĩ, vẫn nên túm lấy Mộ Nhị y độc song tuyệt giữ ở bên cạnh, sẽ có lúc dùng đến.
Chiến Bắc Liệt nghiêm mặt, lại không phản đối, ánh mắt đảo qua khắp người Mộ Nhị, kẻ lỗ mãng này, dám khinh bỉ lão tử!
Bốn người bị Diệp Nhất Hoàng dẫn đi vòng trái vòng phải một hồi, cuối cùng cũng tới được phía Tây Tiết thành.
Đây là nơi Tiết Nhân Nghĩa nuôi quân!
Lãnh Hạ nhướng mày, khá lắm, đây mà là hai vạn binh mã sao?
Vô số lều trại xếp hàng ngay ngắn, đứng từ xa mà đã có thể nghe thấy tiếng ngáy truyền tới.
Dù là một lều mười người tuyệt đối cũng không phải chỉ có hai vạn.
Chiến Bắc Liệt vẻ mặt ngưng trọng, trầm ngâm một lát, thanh âm lãnh trầm nói: "Năm vạn!"
Lãnh Hạ vỗ tay một cái, tuy trên mặt cười ôn nhu dịu dàng nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Giỏi lắm, khó trách hắn dám kết minh với Mộ Dung Triết, năm vạn binh mã này không có nhiều tác dụng ở trên chiến trường, nhưng nếu cho vào để quấy phá, làm cho chiến tranh càng hỗn loạn, thì tuyệt đối là có thể!"
Diệp Nhất Hoàng giật nhẹ tay áo của nàng, hỏi: "Ân nhân, nhiều người như vậy, quân phí lấy từ đâu?"
Lãnh Hạ lạnh lùng cười: "Cái này phải tìm đáp án từ quyển sổ kia."
Chiến Bắc Liệt đảo qua quân doanh trước mặt, trong thanh âm ẩn chứa sát khí dữ tợn: "Dù sao cũng là lấy từ các loại sưu cao thuế nặng, tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng."
Tiết thành lụn bại, trong mắt dân chúng bi ai và tê tái, chính là sự chứng minh tốt nhất.
Mấy người không hề nhiều lời, Lãnh Hạ vươn tay ra trước mặt Mộ Nhị.
Mộ Nhị nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu sang nhìn nàng, rồi chợt hiểu ra, lấy ra mấy bình thuốc bột đưa cho đưa cho.
Lãnh Hạ vừa lòng gật gật đầu, nói câu cảm tạ.
Ăn ý chính là được luyện ra như thế.
Chiến Bắc Liệt và Diệp Nhất Hoàng nhất thời dâng lên một cảm giác nguy hiểm ở trong lòng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Nhất là Chiến Bắc Liệt, khuôn mặt đã vô cùng đen, hung tợn nghiến răng, ngữ điệu âm trầm mà quỷ dị: "Tức phụ..........."
Lãnh Hạ cười vô tội, phải mau chóng làm người này nguôi giận, lấy một lọ thuốc bột nhét vào trong tay Chiến Bắc Liệt: "Sắp sáng rồi, ngoan, đi hạ độc đi."
Chiến Bắc Liệt hầm hừ cầm lấy bình sứ, khẽ điểm mũi chân, bat vút về phía quân doanh, trong nháy mắt đã hòa vào màn đêm đen kịt.
Diệp Nhất Hoàng nhìn trời, ân nhân a, sao lại có thể đem chuyện hạ độc đê tiện đó nói thành chuyện đúng lý hợp tình như thế a?
Hắn nhìn về phía vô số lều trại một lát rồi tò mò hỏi: "Ân nhân, hạ từng lều một thì phải hạ tới bao giờ?"
Lãnh Hạ dùng một ánh mắt nhìn kẻ ngốc miệt thị hắn, lười trả lời.
Diệp Nhất Hoàng lại quay đầu hỏi Mộ Nhị đang ngẩn người: "Huynh đệ, hạ từng..........."
"Đồ ăn sáng." Mộ Nhị phá lệ đáp, lời ít mà ý nhiều, tiếp tục ngẩn người.
Lúc này đã sắp sáng, chỉ có hạ độc vào thức ăn mới là cách đơn giản nhất lại có tỷ lệ trúng độc cao nhất.
Mới nói một lát, Chiến Bắc Liệt đã quay trở lại.
Lãnh Hạ sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Nhanh vậy sao?"
"Phòng bếp ở gần đây." Chiến Bắc Liệt thở phì phò gật gật đầu, đầu đầy mồ hôi đáp vân đạm phong khinh, muốn bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu bình tĩnh. (Vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng, bình thản.)
Hắn kiên quyết sẽ không thừa nhận mình liều mạng thi triển khinh công, dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy bay đến quân doanh, lại dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy tìm được phòng bếp, rồi lại lấy tốc độ nhanh chưa từng thấy hạ độc, cuối cùng lấy tốc độ nhanh chưa từng thấy lao về đây.
Lại càng không thừa nhận, thật ra là hắn lo tức phụ ở cùng một chỗ với hai kẻ này.
Còn chuyện hắn keo kiệt và vân vân thì lại càng không thừa nhận.
Chuyện đê tiện làm xong rồi, bốn người quay trở lại.
Lúc quay về dịch quán thì sắc trời đã sáng lên rồi, từng đám mây lớn phủ lên bầu trời, tạo nên màn hơi sương dưới bầu trời.
Lâm Thanh vừa thấy Lãnh Hạ trở về, vội vàng cầm quyển sổ đã được sắp xếp lại ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nương, Tiết lão cẩu hàng năm quy định thuế má nặng nề, trong năm năm này, đã áp bức dân chúng, cướp được nghìn vạn lượng bạc."
Tuy rằng Chiến Bắc Liệt đã sớm có phán đoán, nhưng nghe thấy con số này cũng không thể nén nổi lửa giận, nện một quyền trên mặt bàn, sắc mặt lạnh lẽo.
Nghìn vạn lượng bạc.........
Một gia đình bình thường, có ba người thì chỉ cần vài lượng bạc cũng đủ để họ chi tiêu trong một tháng.
Nghìn vạn lượng, phải bức dân chúng Tiết thành đến mức nào mới được như thế?
Mà số thuế hàng năm Tiết Nhân Nghĩa tiến cống triều đình, còn chưa bằng một phần trăm số đó.
Thiểm Điện lấy ra một phong thư đưa cho Chiến Bắc Liệt nói: "Gia, nửa canh giờ trước, quả nhiên có một kẻ đi ra từ Thành phủ, thúc ngựa về cửa thành phía Tây, thuộc hạ chặn người lại, lấy được bức thư này."
Chiến Bắc Liệt nhận lấy, đúng là bức thư Tiết Nhân Nghĩa gửi cho Mộ Dung Triết.
Trên đó viết rõ ràng là đồng ý với đề nghị của Mộ Dung Triết, hai bên kết thành đồng minh, đợi lúc Yến Sở giao chiến thì phái binh viện trợ Mộ Dung Triết, một khi Mộ Dung Triết đánh bại Bắc Yến, sẽ giúp hắn khởi binh độc lập.
Ở dưới có ấn ký rõ ràng của Tiết Nhân Nghĩa.
Chiến Bắc Liệt nắm chặt phong thư, trong mắt ẩn chứa sát khí nồng đạm, khẽ mở bạc môi, phun ra bốn chữ: "Chứng cớ rõ ràng." (bạc môi: môi mỏng)
\=\=
Tiết thành, cửa thành phía Bắc.
Gió lớn ào ào thổi, màn sương mù dưới bầu trời kéo cơn mưa đến, không khí càng ngày càng lạnh lẽo.
Tiết thành nếu gặp cơn mưa cuối thu thì sẽ lạnh đến thấu xương.
Thanh âm của dân chúng bên ngoài đã bắt đầu suy yếu, không biết trong những ngày qua đã có bao nhiêu người bị chết cóng rồi.......
Ngưu Chính ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt hiện ra tia không đành lòng, thở dài.
Hắn giữ thành đã được ba năm, hàng năm cứ đến mùa đông lại có lưu dân tới đây.
Tiết thành chủ thủ đoạn luôn luôn cứng rắn, không bao giờ cho lưu dân vào thành, người nào có ý khuyên bảo, không nghe lời, đều giết không tha!
Những người đó mỗi khi nhìn thấy Tiết thành đều như thấy được hy vọng nhưng cuối cùng lại thất vọng mà về, không vào được thành thì chỉ có thể đi tới thành khác, có một số người đã bị chết cóng trên đường đi.
Nhưng chưa năm nào như năm nay, có nhiều lưu dân như vậy.
Đã sắp vào đông, ngoài thành lại gió lạnh, sương mù...........
Ngưu Chính lắc đầu, tay chân lập tức rụt vào trong quần áo.
Bỗng nhiên, truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, ngay sau đó, bên ngoài cửa thành có tiếng khóc than thê lương.
"Quan thị vệ, xin ngài thương xót, cho chúng ta vào đi. Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường thôi mà."
"Con ta đã đói bụng ba ngày rồi, nếu tiếp tục nó sẽ chết mất."
"Nó mới ba tuổi thôi mà, xin các người."
Ngưu Chính đau xót trong lòng, hắn cũng có con, thê tử của hắn vừa sinh một đứa bé trắng trẻo mập mạp, là một người cha, nên bản thân vô cùng mẫn cảm với hai chữ con cái.
Đang vò đầu bứt tai thì tiếng khóc lại truyền đến: "Thị vệ đại nhân, xin các ngươi mở cửa đi mà, con của ta không chịu nổi nữa rồi."
Ngưu Chính lấy ra nửa miếng bánh đang để trong ngực, do dự.
"Đừng để ý tới bọn họ, nhiều người như vậy, nửa miếng bánh của ngươi thì thấm vào đâu." Đỗ Thành ở phía đối diện cảnh cáo nhìn Ngưu Chính.
Lời nói tuy rằng tuyệt tình, nhưng là sự thật, nhiều người như vậy, một nửa miếng bánh thì là gì?
Ngưu Chính bóp bóp miếng bánh trong tay: "Thành ca! Ta hé cửa một chút, ngươi trông chừng ở bên cạnh giúp ta, bánh được ném ra một cái là ngươi lập tức đóng cửa, những người đó đã đói bụng nhiều ngày như vậy rồi, sẽ không có hơi sức làm loạn nữa đâu."
Đỗ Thành suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu: "Nếu có vấn đề gì thì sao? Cách đối nhân xử thế của Tiết thành chủ ngươi còn không biết sao?"
Ngưu Chính cúi thấp đầu, lúng ta lúng túng nói: "Đứa trẻ kia mới ba tuổi a!"
Ngực hai người như đang bị cái gì đó chặn lại, không nói nữa.
Người ngoài cửa vẫn đang dập đầu ở bên ngoài cửa thành, đột nhiên, hắn thét lên một tiếng tê tâm liệt phế: "Con a! Con của ta! Con mở mắt ra nhìn cha đi."
Sắc mặt của Đỗ Thành cũng hiện nên vài phần thương hại.
Ngưu Chính hai mắt rưng rưng: "Thành ca! Nếu có nửa miếng bánh thì có khi đứa bé kia đã được cứu rồi. Chúng ta giữ thành mấy năm ở đây mà đã mất hết nhân tính rồi sao?"
Đỗ Thành siết chặt nắm đấm, do dự trong chốc lát, cắn răng một cái: "Con mẹ nó! Mở cửa ra. Chúng ta không phải những kẻ người tham sống sợ chết."
Đỗ Thành kéo xiềng xích ra khỏi cửa, rồi kéo then cài ra.
Cửa thành rất nặng, một mình hắn pahỉ khó khăn lắm mới kéo ra được một khe hở.
Thị vệ trên thành nghe thấy thanh âm, quá sợ hãi liền quát lên: "Hai người các ngươi đang làm gì thế hả? Không muốn sống nữa sao? Mau đóng cửa!"
Ngưu Chính ném miếng bánh ra ngoài, nhanh chóng nói: "Cầm lấy, cứu mạng con ngươi."
Nam nhân đầu đầy máu ôm một đứa bé xanh xao bò lên phía trước, run rẩy nhận lấy miếng bánh, dập đầu lạy ba cái, nước mắt giàn giụa chảy trên khuôn mặt lem luốc: "Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân. Đại ân đại đức của đại nhân, kiếp sau tiểu nhân xin làm trâu làm ngựa báo đáp."
Hắn ôm đứa trẻ khóc nức nở: "Con của ta.........con ơi, con được cứu rồi!"
Ngưu Chính gật đầu, trong mắt ẩn chứa vài phần vui mừng.
Hắn không dám trễ nãi, lập tức giúp đỡ Đỗ Thành đóng cửa thành lại.
Đúng lúc này!
Có một sức mạnh đẩy vào từ bên ngoài, Ngưu Chính bị đẩy ngã xuống đất, cửa thành đã bị mở ra một khoảng nhỏ bằng quả đấm.
Đỗ Thành sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, hét lớn: "Mau lên! Lại đây giúp ta."
Ngưu Chính nhanh như cắt bò dậy, hai người dùng sức đóng cửa thành lại, nhưng sức lực của người kia lớn vô cùng, cửa thành không di chuyển một phân nào.
Đột nhiên, một cánh tay tráng kiện thò vào trong, nắm lấy khe cửa.
Hai người mới thấy rõ người kia, lưng hùm vai gấu, làn da ngăm đen, không hề gầy yếu như lưu dân.
Hán tử hét to một tiếng: "Cửa thành đã mở! Mọi người mau tới giúp đỡ. Chúng ta có thể vào thành."
Lúc này, trong mắt lưu dân dấy lên hy vọng.
Hán tử lại hét lên: "Muốn sống hãy cùng ta mở cửa thành."
Muốn sống, có ai không sao?
Cánh đồng ngoài thành nay đã đầy tiếng kêu rên, khắp nơi toàn thi thể, người chết cóng, người chết bệnh, mỗi một ngày thậm chí mỗi một canh giờ, đều có vô số người bỏ mạng.
Trong mắt hán tử hiện lên tia gian xảo, tiếp tục bỏ thêm dầu vào lửa: "Đến đây! Không phá được cửa thành cũng chết! Chúng ta liều mạng một lần, chúng ta không muốn chết!"
Có lưu đân hung ác giậm chân một cái, gia nhập vào hàng ngũ phá cửa thành.
Noi theo họ, càng ngày càng nhiều lưu dân tràn tới, trong mắt tràn đầy lệ nóng, điên cuồng đẩy cửa.
Đây là hy vọng sống.
Đây là mong muốn giữ lại mạng sống của mình.
Thị vệ trên tường thành vừa thấy tình hình không tốt, liền gọi một đám người tới hỗ trợ, một nhóm người cầm cung tên, bắn ra vô số những mũi tên sắc nhọn về phía lưu dân.
Bên ngoài thành, máu tươi văng khắp nơi, vô số người đã ngã xuống, dần dần, máu tươi chảy thành một dòng xuối nhỏ, đỏ tươi rực rỡ giữa tiết trời giá lạnh.
Tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng khóc thê lương vang lên, toàn bộ cánh đồng hoang vu biến thành một địa ngục nhân gian!
Thủ đoạn cứng rắn của đám thị vệ càng kích thích lưu dân, hán tử kia quát to một tiếng: "Giết a! Đi vào trong!"
Lưu dân đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là mạng sống!
Muốn có mạng sống thì phải vào trong.
Dù có là giết chóc cũng phải vào trong.
Từng người từng người ngã xuống, biến thành thi thể lạnh như băng, mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, cả trời đất ngập trong màu máu.
Xác chết khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.
Bọn thị vệ trên thành đã không dám bắn tên nữa, nhiều lưu dân như vậy bắn tên mãi không có tác dụng.
Bọn họ đồng loạt chạy xuống dưới, cố gắng giữ cửa thành.
Lúc này lưu dân đã mất đi lý trí, một khi bọn họ phá được cửa vào thành thì hậu quả là không thể tưởng tượng!
Không ai có thể ngờ, một viện thiện mở cửa thành cho bánh, lại phát triển thành một hồi tinh phong huyết vũ. (Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.)
Lúc Chiến Bắc Liệt tới đã thấy một hình ảnh như vậy.
Cửa thành bị hai nhóm người đẩy tới đẩy lui, lúc thì hở ra một khe, lúc thì lại đóng vào, nhưng chưa kịp đóng hẳn thì lại bị mở ra.
Mùi máu tanh buồn nôn tràn ngập ở trong không khí, có mùi tanh và cũng có sự xót xa.
Chiến Bắc Liệt hung hăng nhắm hai mắt lại, thanh âm nhàn nhạt phân phó ba người Cuồng Phong: "Đi hỗ trợ."
Ba người Cuồng Phong vâng lệnh, đột nhiên dừng bước, sửng sốt hỏi: "Gia, giúp bên nào?"
Nếu giúp lưu dân mở cửa thì lúc này bọn họ đã điên cuồng mất rồi, không thích hợp cho vào thành, đến lúc đó lỡ như không thể khống chế họ thì có khi lại trở thành tai vạ lớn hơn.
Nếu giúp thị vệ đóng cửa thì những người lưu dân này phải làm sao.
"Đóng cửa thành trước đã." Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nói, nói xong đi nhanh về phía trên tường thành.
Mộ Nhị đi ở phía sau lưng hắn, trong mắt cũng có vài phần bi thương, đi được nửa đường thì quay đầu lại, nhíu nhíu mày.
Nhìn một lát rồi đi về phía nơi cửa thành hỗ trợ.
Hán tử kia ở ngoài thành còn đang lớn tiếng kích động: "Giết a! Giết rồi đi vào! Đi vào thì có thể giữ mạng sống rồi. Giết hết những cẩu quan này! Chúng ta phải.......... A!"
Thanh âm chợt ngừng lại, biến thành một tiếng hét thảm.
Hán tử bị một mũi tên xuyên qua bả vai, cả người đổ về phía sau, ngã ngửa trên mặt đất.
Đã chết.
Trong nháy mắt, những lưu dân này ngừng động tác, hán tử này có thư thế dẫn đầu, người đầu tiên phá cửa chính là hắn.
Hiện giờ, người cầm đầu này đã chết, lưu dân vô cùng kinh ngạc, mũi tên này bay ra từ trên tường thành, bây giờ không biết phải làm sao đây.
Vừa rồi giao tranh ở cửa thành đều là dân chúng thông thường và thị vệ, dân chúng số lượng đông đảo, mà bọn thị vệ lại có chút công phu mèo quào.
Ba người Cuồng Phong và Mộ Nhị lại đều có nội lực, thêm bốn người vào, chắc chắn là rất dễ dàng đóng cửa.
Lưu dân ngừng động tác trong chốc lát làm bọn thị vệ trong thành nắm lấy cơ hội, lại có bốn người kia giúp đỡ nên nhanh chóng đóng cửa thành lại.
Ầm!
Cửa thành đóng chặt.
Lưu dân ở ngoài thành ngơ ngác nhìn cửa thành đã bị đóng lại, cũng không còn hy vọng mở nó ra nữa.
Bọn họ đồng loạt đứng ngẩn ngơ ở tại chỗ, mắt không chớp lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm cửa thành, trong ánh mắt đờ đẫn có sự mất mát vô cùng lớn, giống như đột nhiên mất hồn.
Hy vọng sống.......
Đã không còn nữa!
Trong sự trầm mặc ấy, không biết là ai đã nức nở đầu tiên, sau đó giống như lây nhiễm, càng ngày càng nhiều người khác than.
Tiếng nức nở theo gió bay vào trong thành, khiến cho những dân chúng ở trong cũng khóc theo.
Ngay cả bọn thị vệ dưới tường thành cũng đỏ mắt, bọn họ chưa từng tự hận mình như bây giờ.
Đúng lúc này, Tiết Nhân Nghĩa cũng đã chạy tới, sáng sớm đã nghe được tin tức như thế, sắc mặt của hắn nặng nề, mặt mày thì cau có.
Tiết Nhân Nghĩa bước đến cạnh thành, không nói hai lời, tiện tay rút ra một thanh kiếm bên hông của một người thị vệ, rồi ngay lập tức chặt đầu hắn.
Động tác này của hắn hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, ai có thể ngờ hắn chạy tới đây, chưa làm gì hết mà đã tiện tay giết một người.
Người nọ cũng không kịp tránh mà mấy người Cuồng Phong cũng không kịp ngăn hắn lại.
Tiết Nhân Nghĩa vô cùng tức giận, ánh mắt tàn nhẫn đảo qua đám thị vệ, trầm giọng hỏi: "Ai là Ngưu Chính? Ai là Đỗ Thành?"
Bọn thị vệ đồng loạt cúi đầu, không người nào dám nói, nhưng mà đều siết chặt nắm đấm.
Người huynh đệ kia chết không nhắm mắt, hai mắt mở lớn nhìn bọn họ.
Ánh mắt của Tiết Nhân Nghĩa dừng ở trên người Ngưu Chính và Đỗ Thành, những người khác chỉ run nhè nhẹ, nhưng hai người này thì run lẩy bẩy.
Hắn cầm lấy thanh kiếm dính máu, từng bước từng bước tới gần hai người.
Ngưu Chính đang run lẩy bẩy, đột nhiên trấn định hẳn, ngẩng đầu đỏ mắt hét lớn: "Lão tử là Ngưu Chính! Ngươi tới giết đi! Giết đi! Con mẹ nó, ngươi là đồ không có tính người! Đồ cẩu quan!"
Hắn hét lớn bước lên phía trước hai bước, có lẽ đã xác định là phải chết, sợ đến cực hạn, ngược lại đã thông suốt.
Trong mắt Tiết Nhân Nghĩa hiện lên một tia hung tàn, giơ kiếm lên, đâm về phía Ngưu Chính.
Thanh âm kiếm đâm vào thịt vang lên, nhưng mà chỉ cắm vào một chút, thân kiếm không thể đâm sâu thêm được nữa.
Mộ Nhị một tay kẹp thân kiếm, một tay kéo Ngưu Chính ra ngoài, máu tươi văng ra ngoài theo vết thương của Ngưu Chính.
Ngón tay thon dài dùng sức một chút, thoáng chốc thân kiếm đã vỡ nát.
Tiết Nhân Nghĩa bị chấn động, lảo đảo lui về phía sau vài bước, như muốn ngã sấp xuống, nhưng lại được thuộc hạ đỡ lấy.
Mộ Nhị cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt cứng nhắc rơi xuống vết thương của Ngưu Chính, lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng hắn.
Lúc này Ngưu Chính đã run lẩy bẩy, máu tươi chảy liên tục, sắc mặt trắng bệch.
Suýt thì hắn đã chết.
Trải qua mùi vị tử vong mới biết thế nào là sợ chết.
Hắn kéo kéo tà áo của Mộ Nhị, thanh âm suy yếu, lắp ba lắp bắp nói, lời nói không sao rõ ràng cho nổi.
"Ta ta ta......... ta không chết! Tạ ơn tạ ơn đại hiệp, tạ ơn đại hiệp, tiểu nhân vừa có con trai, tiểu tử mập mạp, đại hiệp, tạ ơn đại hiệp, con của ta vẫn còn có cha, vẫn còn có cha!"
Mộ Nhị hung hăng nhíu nhíu mày, nhìn vạt áo bị hắn túm, đã bị bẩn rồi, trên mặt hiện ra biểu tình ghét bỏ khó nhịn, nhưng cũng khó được một lần không tránh ra.
Đúng lúc này một thanh kiếm đâm về phía hắn, Ngưu Chính hô to một tiếng: "Đại hiệp, cẩn thận!"
Keng!
Từ trên thành lại bắn xuống một mũi tên, lần thứ hai làm thanh kiếm trong tay Tiết Nhân Nghĩa vỡ nát.
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nhếch miệng: "Tiết thành chủ, bằng hữu của Bản vương mà ngươi cũng dám động vào sao?"
Tiết Nhân Nghĩa sửng sốt, trong yến tiệc trưa qua, Liệt Vương vẫn luôn mỉm cười, tính tình nóng nảy, cũng yếu đuối, không phải là một người đáng để cho hắn xem trọng.
Thế nhưng hôm nay, khí thế của hắn lại hoàn toàn khác!
Cương quyết mà bá đạo!
Tiết Nhân Nghĩa ném chuôi kém đã mất thân xuống đất, thái độ cũng có thêm vài phần cương quyết.
Hắn thử dò xét lần thứ hai: "Liệt Vương gia, chẳng qua là hạ quan dạy bảo thuộc ha của mình thôi! Thế mà bằng hữu của Vương gia lại nhúng tay vào, làm gì có đạo lý nào như thế?
Chiến Bắc Liệt cong cong khóe môi, vẫn chưa đáp lời hắn, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía lưu dân ở phía dưới, dùng nội lực khiến thanh âm vang xa: "Bản vương là Đại Tần Liệt Vương!"
Tiết Nhân Nghĩa hai mắt chợt lóe, nhạy cảm nhận ra là có gì đó không đúng, để tay ra sau lưng ra dấu với thuộc hạ.
Hắn ở Tiết thành đã nhiều năm, thế lực phức tạp, khắp thành đều có tai mắt của hắn, sau khi ra dấu, nhất định sẽ có người bắt đầu bố trí mọi việc.
Hắn là một người cẩn thận cảnh giác, một khi xảy ra chuyện gì bất ngờ, cho dù sự bố trí này có cần thiết không thì cũng phải để lại đường lui cho mình trước.
Lưu dân ngoài thành nghe thấy lời hắn nhưng cũng không ai ngẩng đầu lên nhìn.
Có lẽ nếu không hy vọng thì sẽ không thất vọng.
Như lúc nãy, khi thấy cửa thành được mở ra, có thể thấy ánh sáng của hy vọng, nhưng rồi lại phải trơ mắt nhìn cánh cửa đại diện cho mạng sống kia..........
Đóng lại!
Đả kích như vậy đã làm cho lưu dân chết lặng.
Mới đầu còn có người nức nở, nhưng bây giờ tất cả lưu dân đều im lặng chảy nước mắt, ngơ ngác nhìn cửa thành, hai mắt không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm cửa thành.
Chiến Bắc Liệt thở dài, tiếp tục nói: "Cửa thành sẽ mở! Các ngươi có thể vào thành!"
Những lời này như nổ ra bên tai lưu dân.
Ngón tay của bọn họ run rẩy, rốt cục bắt đầu nhìn về phía trên tường thành, nhìn về phía hắn, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
"Sao chúng ta có thể tin ngươi được? Vừa rồi ngươi còn giết hắn!" Một người lưu dân chỉ vào thi thể hán tử đang nằm trên mặt đất, thanh âm sắc nhọn chứa đầy nghi vấn.
Vừa dứt lời, trong mắt lưu dân lại khôi phục sự cảnh giác.
Vừa rồi chính là người này đã giết hán tử kia, khiến cửa thành đóng lại, hiện tại còn nói sẽ cho bọn họ vào thành?
Chiến Bắc Liệt nhìn về phía ngườ vừa nói chuyện, mày kiếm giương lên, âm lãnh hỏi: "Ngươi cùng phe với hắn phải không?"
Người nọ sửng sốt, hai mắt lóe lên, quát to: "Ngươi nói cái gì? Ta chỉ biết là ngươi đã giết người của chúng ta, hiện tại còn nói là sẽ cho chúng ta vào thành, chúng ta không tin!"
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng: "Các ngươi đói bụng đã bao nhiêu này? Từ Bắc Yến, Đông Sở đi tới đây, một đường màn trời chiếu đất, không được ăn no, đến đây lại phải ở ngoài thành nhiều ngày như vậy........"
Người nọ không hiểu tại sao hắn nói vậy nên quát: "Ngươi có ý gì? Đừng có đùa giỡn chúng ta! Chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi!"
"Những người ở ngoài thành đều đã mấy tháng chưa được ăn một bữa cơm no, thậm chí có người đã nhịn đói vài ngày......" Chiến Bắc Liệt nhìn thẳng vào hắn, chất vấn: "Vì sao sức lực của ngươi lại lớn như vậy? Vì sao hắn tử kia lại cường tráng như vậy, thậm chí có thể đẩy mở được cửa thành? Vì sao ngươi không giống như dân chúng bình thường, trên tay đầy vết chai mà chỉ có dấu vết ở nơi cầm kiếm?"
Ba câu hỏi vì sao, làm người nọ lui về phía sau, hắn không tự chủ mà nắm chặt tay lại.
Những lưu dân khác nghe xong, trong mắt đều có sự nghi hoặc.
Thậm chí có người đã chạy tới cạnh thi thể của hán tử kia, vạch tay hắn ra xem, kinh ngạc nói: "Là thật! Trên tay chỉ có nơi cầm kiếm là có vết chai!"
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn kẻ kia đã có phần cảnh giác.
Chiến Bắc Liệt tiếp tục chất vấn: "Ngươi có dám đưa tay cho họ kiểm tra không?"
Người nọ ấp úng, đột nhiên nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Ta vốn là con nhà giàu có, trên tay không có vết chai thì có gì là sai, chỉ là mấy năm gần đây gia đình gặp nan, ngươi đừng có ngậm máu phun người!"
Chiến Bắc Liệt không nói nữa, giương cung tên lên, hướng về phía người nọ, bắn.
Người nọ cả kinh, mũi tên của Đại Tần Chiến thần dễ đối phó sao?
Hắn không ngờ Chiến Bắc Liệt không cãi vã với hắn nữa mà trực tiếp muốn giết hắn!
Hắn không che giấu nữa, thi triển khinh công bỏ chạy, Chiến Bắc Liệt khinh thường cười một tiếng, mũi tên trong tay phóng ra nhanh như chớp.
Ngay lập tức, cắm thẳng vào tim người kia.
Chiến Bắc Liệt nhìn thi thể của hắn, nói với lưu dân: "Công phu tốt như vậy, thế mà vừa rồi không ra tay, chỉ kích động các ngươi cùng hán tử kia........"
Chiến Bắc Liệt chưa nói hết lời nhưng lưu dân mặc dù là dân chúng bình thường, không hiểu biết nhưng họ cũng không phải kẻ ngu, nói đến đây bọn họ sẽ tự có phán đoán trong lòng.
Hắn ném cung tên trên tay ném xuống đất, nói tiếp: "Bản vương lấy tư cách của Đại Tần Chiến thần cam đoan với các ngươi, các ngươi không chỉ được vào thành mà còn được triều đình cho vay lương thực quần áo mùa đông, giúp các ngươi đảm bảo cuộc sống của mình."
Trong mắt lưu dân dần dần dâng lên sự chờ mong, thần sắc trong mắt họ giống nhau, vừa tin tưởng lại vừa không dám.
"Liệt Vương gia!" Tiết Nhân Nghĩa hét lớn một tiếng, nói với Chiến Bắc Liệt: "Bọn họ chỉ là dân đen, ta không đồng ý cho bọn họ vào thành!"
Chiến Bắc Liệt vẫn không để ý tới Tiết Nhân Nghĩa, hoàn toàn không nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện với lưu dân ở bên dưới: "Chỉ cần sau khi vào thành các ngươi coi mình như dân chúng Đại Tần, đồng thời nghe theo sự sắp xếp của triều đình, Bản vương nói được thì làm được."
Lúc này lưu dân đã không còn nghi ngờ nữa, trong mắt tràn đầy kích động, đều quỳ xuống đất dập đầu.
"Liệt Vương!" Trong mắt Tiết Nhân Nghĩa hiện lên một tia sát khí, âm ngoan nói: "Ta mới là Thành chủ của Tiết thành! Ta không đồng ý....."
Đúng lúc này, Cuồng Phong như quỷ mị xuất hiện ở trước người Tiết Nhân Nghĩa, bóp lấy cổ hắn, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
Tiết Nhân Nghĩa cả kinh, run rẩy trong thoáng chốc rồi lập tức khôi phục sự trấn định, lớn tiếng nói: "Ta là mệnh quan triều đình! Ngươi không được phép vô lễ!"
"Đừng dài dòng!" Cuồng Phong cười khinh miệt, lại dùng sức thêm vài phần ở tay, quay đầu sang nhìn đám thị vệ ở trước cửa thành: "Mở cửa thành!"
Bọn thị vệ không dám chậm trễ, thành chủ còn đang ở trong tay của Liệt Vương, hơn nữa bọn họ cũng không đành lòng nhìn lưu dân chịu đói chịu rét ở ngoài kia, hôm nay có thể để cho lưu dân vào thành, trong lòng bọn họ cũng kiên định hơn vài phần.
Khóa được tháo ra, gỡ then cửa xuống, cửa thành nặng nề mở ra từng chút từng chút một.
Lưu dân đã sớm đỏ hai hốc mắt, nước mắt giàn giụa trên mặt, thậm chí có người đã ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng.
Tự khóc tự cười, tự buồn tự vui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT