Sáng sớm, Lãnh Hạ theo lệ thường dậy sớm chạy bộ, vừa mới chạy được nửa đường nhất thời xoay người xem thường, dưới tán cây hoa đào, Đại Thần Chiến thần đứng với một tư thế vô cùng kỳ quái, một tay để sau người, một tay thằng tắp đặt phía trước, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa nhỏ xinh bay lả tả, xung quanh tản ra sự tịch mịch, trống vắng, nghe được tiếng động, Chiến Bắc Liệt tao nhã quay đầu lại, môi đôi mắt sáng như sao nhìn Lãnh Hạ, đáy mắt có chút gì đó chuyển động, giống như muốn nói, muốn bảo với nàng điều gì đó.
Thiểm Điện ở xa xa trợn trừng mắt, tán thưởng: "Nhìn tư thế gia xem, rất suất, tuyệt đối đoạt được tâm tiểu Vương phi."
Lôi Minh gật đầu như gà mổ thóc: "Động tác ngẩng đầu đầy ưu thương, trái tim của ta như tan ra, người............"
Cuồng Phong đánh giá cẩn thận Lôi Minh một lượt, lặng lẽ cách xa hắn một chút, người này, nguy hiểm!
Lúc này Chiến Bắc Liệt đã nhập vai diễn một cách thuần thục, một đôi ưng mâu như có sóng nước dập dờn, mang theo một chút u buồn dai dẳng, chúng đan vào nhau tạo thành một chiếc lưới lao về phía Lãnh Hạ.
Hai người trong chớp mắt, ánh mắt chạm nhau, Lãnh Hạ nhất thời run lên, đột nhiên lui về phía sau vài bước.
Trầm mặc hồi lâu, Chiến Bắc Liệt cười đến câu hồn đoạt phách: "Hôm nay thời tiết tốt lắm."
Lãnh Hạ nhìn trời, lúc này mới là rạng sáng, mới có chút ít ánh sáng, vậy mà ngươi cũng nhìn ra được thời tiết tốt.
Chiến Bắc Liệt tiếp tục cười: "Hôm nay ngươi rất đẹp!"
Lãnh Hạ cúi đầu nhìn bộ trang phục trên người từng bị hắn chê là bại hoại thuần phong mỹ tục, nhíu mày trêu tức hỏi: "Không làm mất mặt Đại Tần Chiến thần ngươi?"
Chiến Bắc Liệt trên mặt nửa phần xấu hổ đều không có, không ngừng cố gắng: "Muốn nổi bật, phải độc đáo, táo bạo!"
Lãnh Hạ rốt cục chịu không nổi, chậm rãi đi đến trước người hắn, phượng mâu bình tĩnh nhìn ánh mắt kia, mỉm cười đề nghị nói: "Hoa đào không thích hợp với ngươi."
Nói xong ra sức đè nén cái cảm giác dựng tóc gáy, nhanh chóng lách qua hắn lao đi, tiếp tục chạy bộ.
Chiến Bắc Liệt sau khi bất động vì kinh ngạc vài giây, lập tức có phản xạ, hỏi lại: "Vậy cái gì thì thích hợp?"
Lời vừa nói liền thấy bóng dáng Lãnh Hạ chạy nhanh hơn một chút, nhìn bóng dáng người phía xa đang chạy trốn, Chiến Bắc Liệt mày nhíu thành một đường trên mặt.
Ngày mai phải sai người đổi hoa đào thành cây tùng hết! Đại Tần Chiến thần nhìn một rừng hoa đào trước mặt, nhớ lại lời Mục Dương hôm qua:
" Hoàn cảnh phải lãng mạn!"
" Ánh mắt phải thâm tình!"
" Nói chuyện phải ca ngợi!"
Phương án một, thất bại.
Mặt trời vừa lên, ánh nắng dải khắp nơi vẫn còn rất dịu nhẹ.
Lãnh Hạ lau đi mồ hôi trên trán, đột nhiên thanh âm múa kiếm truyền tới, quay đầu nhìn lại, Đại Tần Chiến thần không biết xuất hiện ở bãi cỏ bên cạn, cầm thanh trọng kiếm mạnh mẽ ra chiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Chiến Bắc Liệt tim đập rộn ràng, kiên quyết thực hiện tốt đề nghị của Chung Thương: có trí tuệ và sức mạnh.........
Cánh tay dùng lực mạnh hơn, nội lực truyền qua kiếm phát động, trong nháy mắt biến đổi chiêu thức, hàn quang trong không trung như đan vào nhau, tung hoành ngang dọc, như vũ điệu của ngân xà.
(con rắn bạc)
Hắn biểu diễn tất cả các chiêu thức đẹp nhất, bày ra dáng người tráng kiện của mình rất tự nhiên, rốt cục múa xong một bài, lộn một vòng đáp đất, thu thế lại.
Chiến Bắc Liệt thàn nhiên đứng trong gió, y bào màu đen tung bay, dáng người cao ngất, vẻ mặt nghiêm túc, kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời xanh, khí thế đội trời đạp đất!
Hoàn mỹ!
Nhếch miệng cười, Chiến Bắc Liệt tiêu sái quay đầu lại, nhìn sang chỗ Lãnh Hạ, lộ ra một biểu tình vô cùng sức quyến rũ, thanh âm tràn ngập mị hoặc:"Thật khéo!"
Trong nháy mắt, biểu tình sức quyến rũ kia vẫn còn vương trên khuôn mặt, nhưng dần dần khô cứng lại, dần dần nứt vỡ,..........
Trên con đường kia đâu còn hình bóng người thương, chỉ còn lại những cánh hoa bị gió thổi bay, lả tả bay trong gió, đầy thơ mộng.
Đại Tần Chiến thần vô cùng tức giận, nghiến răng ken két nhìn khoảng không trước mặt.
Sau khi cùng cơm sáng, Lãnh Hạ dắt Phong Trì đi tản bộ trong vương phủ.
Đang đi, Lãnh Hạ trông thấy một đoàn người đang chậm rãi đi về phía này, Chiến Bắc Liệt dẫn đầu, đi đằng trước, phía sau là Chung Thương, Mục Thiên, Mục Dương và khoảng hơn mười thị vệ.
Vừa nhìn thấy Lãnh Hạ, Mục Thiên Mục Dương nháy mắt ra hiệu, Chung Thương ngầm nắm tay, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Chiến Bắc Liệt giả bộ nhìn ngõ xung quanh, biểu tình nghiêm trọng thực giống đang thị sát quân doanh, chỉ về một phía uyển nói: "Nơi đó, phải tăng cường phòng vệ!"
Trong mắt lại không ngừng ra hiệu: còn rất xa sao?
"Dạ!" Thuộc hạ phía sau dạ ran, ngẩng đầu lên nhìn hắn cổ vũ, chỉ kém đem mắt đặt lên người nữa thôi: Ngay phía trước, ba mươi bước, hai mươi lăm bước, hai mươi bước, tới!
Chiến Bắc Liệt đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, thanh âm lại vô cùng cố gắng áp chế hưng phấn, nói: "Thật khéo!"
Lãnh Hạ bĩu môi, khoanh tay trước ngực, ung dung hỏi: "Liệt Vương gia đang làm gì đây?"
Chiến Bắc Liệt ho nhẹ một tiếng: "Thị sát vương phủ, mấy ngày gần đây thích khách ngang ngược làm càn......." Rồi nhìn thấy Lãnh Hạ cười trêu tức, đành đem lời định nói nuốt trở vào, lại ho khan một tiếng, vung tay lên ý bảo thuộc hạ phía sau đi tiếp, ngang qua Lãnh Hạ rời đi, tiếp tục thị sát vương phủ
Thuộc hạ ở phía sau yên lặng rơi lệ, Vương gia a, đi qua đi lại lâu lắm rồi mà chỉ nói được hai câu, ngươi không thấy mệt sao?
Lãnh Hạ không thể không cảm thán duyên phận thực kỳ diệu, mới chỉ có nửa ngày mà vừa ra khỏi cửa đã gặp Chiến Bắc Liệt, chạy bộ thì gặp được lúc Chiến Bắc Liệt luyện kiếm, tra tư liệu trong Tàng thư khố cũng gặp Chiến Bắc Liệt, sau khi ăn xong đi tản bộ lại gặp Chiến Bắc Liệt thị sát vương phủ, ngay cả trong phòng nàng cũng gặp Chiến Bắc Liệt đưa thuốc đến..........
Bây giờ Lãnh Hạ đang đứng trong Thanh Hoan uyển, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Lại là thực khéo?"
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng cười, không có nửa phần ngượng ngùng: "Hai ta thực sự là tâm ý tương thông."
"Ah!" Lãnh Hạ gật gật đầu, ánh mắt mỉm cười, nói: "Không biết tiếp đây có tương thông nữa không?"
Chiến Bắc Liệt ưng mâu nhất thời lóe sáng, sắc mặt nghiêm túc, nói rất chắc chắn: "Đương nhiên!"
Lãnh Hạ lại hít sâu, chuyển hướng khác tiếp tục đi, Chiến Bắc Liệt vội vàng đuổi theo, không cho nàng trốn thoát, cao giọng hô: "Thật là có duyên! Bổn vương đang muốn đi............."
Lời vừa nói được một nửa, Đại Thần Chiến Tần nhất thời ngậm miệng, không nói nên lời, Lãnh Hạ đi đến trước một căn phòng nhỏ, quay đầu mỉm cười, nụ cười kia nói nó có bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm áp.
Sau đó đẩy cửa thản nhiên đi vào, ầm một tiếng đóng mạnh cửa lại, cửa đóng đồng thời Chiến Bắc Liệt cũng co quắp đứng ngoài.
Chiến Bắc Liệt co quắp nhìn dòng chữ nhỏ trên cửa: Nhà vệ sinh.
Chiến Bắc Liệt trong đầu vang lên lời Mục Thiên: "Nữ nhân a, rất tin tưởng duyên phận!"
Hôm sau.
Chu Phúc chạy tới ngăn lại Lãnh Hạ đang định ra ngoài, cung kính hành lễ, lo lắng nói: "Vương phi, Vương gia thỉnh ngài tới thư phòng một chuyến."
Người này, hôm qua chưa mệt sao, hôm nay mới sáng ra đã định làm gì không biết, nhíu mi hỏi: "Chuyện gì?"
Chu Phúc lau lau đổ mồ hôi trên mặt, nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của Vương gia, cắn răng một cái, dậm chân nói: "Hẳn là cực kỳ trọng yếu, nô tài không biết, nhưng nhìn Vương gia rất khẩn trương!"
Lại sợ chưa đủ thuyết phục lặp lại nói: "Thật sự khẩn trương!"
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Lãnh Hạ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi tới thư phòng.
Mục Dương nhìn thấy bóng dáng phía xa xa đi tới, hai mắt tỏa ánh sáng, kích động không thôi, đến rồi đến rồi!
Mục Thiên lao nhanh vào thư phòng, mau báo để Vương gia chuẩn bị sẵn sàng!
Thời điểm Lãnh Hạ rảo bước đến thư phòng, Chiến Bắc Liệt đang ngồi trước bàn, tay cầm bút lông phê duyệt quân vụ, vẻ mặt rất chuyên chú, mày nhíu lại, cũng không thèm nhìn nàng, trực tiếp nói: "Ngồi."
Lãnh Hạ buồn cười bĩu môi, muốn làm gì đây?
Sau thời gian ước chừng một chén trà, Lãnh Hạ bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhìn Chiến Bắc Liệt trước mặt không khỏi muốn phát hỏa.
Từ lúc bước vào, một câu cũng không nói, cứ vùi đầu phê duyệt quân vụ?
Lãnh Hạ rốt cục chịu không nổi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chiến Bắc Liệt lập tức đứng phắt dậy rồi tự cảm thấy mình thất lễ, ho khan một tiếng: "Lại ngồi đi!"
Nhướn mày, Lãnh Hạ cũng không so đo nhiều, đi tới giá sách lấy một quyển để xem.
Thư phòng cực rộng, trang hoàng đồ vật đều có vẻ cứng cỏi, nghiêm túc, trên giá sách rất nhiều sách sử, quân sự, Lãnh Hạ lấy ra một quyển binh pháp, ngồi trên ghế xem.
Chiến Bắc Liệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục ngồi xuống phê duyệt quân vụ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người không ai nói lời nào, việc ai nấy làm, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm tiếng bút lông và tiếng Lãnh Hạ giở trang sách.
Rốt cục, Chiến Bắc Liệt mất hết kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại trộm liếc Lãnh Hạ, mày kiếm nhăn lại, nàng sao không nhìn mình chứ?
Bịch một tiếng, đập bút lông sói xuống mặt bàn, Chiến Bắc Liệt cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngươi đừng đọc sách!"
Lãnh Hạ xoay người xem thường hắn, nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Vậy làm gì?"
Nhìn ta! Chiến Bắc Liệt nắm chặt tay, ho nhẹ vài tiếng, mở miệng vài lần nhưng vẫn không thể nói ra câu nói không biết xấu hổ kia, cảm thấy thực không được tự nhiên.
Đợi Lãnh Hạ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, lắc đầu rời đi, Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm đống công việc trước mắt, nhụt chí ngồi lại xuống ghế, lại nhớ bộ dạng Vô Ảnh thâm trầm khi nói câu kia:
"Nam nhân nghiêm túc là có sức quyến rũ nhất!"
Thất bại!
Lãnh Hạ ra khỏi thư phòng, phất tay một cái, Cuồng Phong ba người nhất thời xuất hiện trước mặt, nàng phân phó: "Mang Lí Tuấn tới Thanh Hoan Uyển."
Sau khi quay về Thanh Hoan Uyển rửa mặt, thay quần áo, dùng bữa, thì cũng vừa lúc ba người xách Lí Tuấn mang tới, buông tay ngay giữa không trung, làm Lí Tuấn mất thăng bằng rên rỉ ngã xuống trước mặt nàng.
Hôm nay Lí Tuấn sạch sẽ hơn hôm trước khá nhiều, hẳn là đã tắm rửa qua, mặc y phục của người hầu, đã không còn ngang ngược như trước, vô cùng nhu thuận, sợ hãi rụt rè đứng trước mặt Lãnh Hạ.
Trừ người có gầy đi nhiều thì cũng không có vết thương gì, Cuồng Phong ba người làm việc cũng có suy nghĩ, dù gì cũng là cháu ngoại Thừa tướng, con trai của Lễ bộ Thượng thư đương triều, chỉ phạt hắn làm việc khổ cực một chút thôi.
"Nghĩa mẫu a! Con tĩnh tâm tốt lắm!" Lí Tuấn vừa mở miệng nói được một nửa, Cuồng Phong hạ xuống véo tai hắn, nghĩa mẫu là từ ngươi có thể gọi sao? Tiểu tử này, không thể hòa nhã với ngươi được.
Lãnh Hạ vẫn lặng yên, nhìn Lí Tuấn đau đớn, vặn vẹo nhưng lại rất thành thật chịu đựng, bộ dáng chân chó, nhẹ nhàng cười nói: "Lý công tử ở trong Vương phủ thích ứng chứ?"
Tai được buông ta, Lí Tuấn liếc nhìn Cuồng Phong ba người như sát thần đứng bên cạnh, thoáng chốc rụt cổ, cười so với khóc còn khó coi hơn: "Thích ứng thích ứng, cực kỳ thích ứng."
Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ác nhân đều có ác nhân trị, Lãnh Hạ buồn cười gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Sau này định như thế nào?"
Ý tứ là tha cho ta sao? Rốt cục không cần phải nhặt rau, quét rác, nấu nước, giặt quần áo, lau dọn nhà vệ sinh.
Lí Tuấn hai mắt tỏa sáng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cao giọng tuyên thệ: "Nghe lời nghĩa mẫu, người như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó!"
Lí Tuấn bây giờ giống hệt như Chiến Bắc Việt ngày đó, nếu Lâm Thanh ở đây, hẳn sẽ cảm thán một câu: Đơn thuần, rất đơn thuần! Nếu hắn biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, tuyệt đối sẽ tình nguyện ở đây dọn rửa, làm sai vặt chứ tuyệt không khuất phục!
Cuồng Phong ba người bởi vì thân phận của hắn nên nương tay, Lãnh Hạ cũng vậy, dù sao Lí Tuấn cũng chưa gây nên tội gì quá nghiêm trọng, không thể tha thứ, chẳng qua là trẻ tuổi, lại sinh ra trong gia đình có gia thế hiển hách, không hiểu được cách thu liễm thôi.
Lãnh Hạ vỗ tay một cái, Phong Trì đang thảnh thơi dạo chơi vội chạy tới, Lãnh Hạ nhảy lên ngựa, vừa đi về phía ngoài Vương phủ, vừa phân phó: "Nghĩa mẫu không cần gọi, Cuồng Phong tìm cho hắn con ngựa, đi theo ta."
Quan sát qua mấy ngày, Lãnh Hạ cũng nhìn ra, tiểu tử này tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, càn rỡ nhưng không phải kẻ ngốc, Lý công tử cao cao tại thượng ngày đó, lại có thể ngay ngày hôm sau không cố kỵ chút nào nhào tới chân mình luôn miệng kêu nghĩa mẫu, một tháng kiên trì làm việc khổ cực, còn không trốn về Lý phủ tìm phụ thân một lần nào, thực rõ ràng hắn thông minh, khôn khéo và thức thời.
Đương nhiên, có phụ thân là Lý Thành Ân nịnh nọt lên thần rồi, sao có thể không có chút khả năng.
Ra khỏi Vương phủ, hai người cưỡi ngựa đi hướng biệt viện phía tây, huấn luyện cả ngày hôm qua rồi, không biết bốn trăm người kia có nên cơm cháo gì không.
Phong Trì từ ngày nhận Lãnh Hạ là chủ, vẫn bị cuồng chân trong Liệt vương phủ, tối đa cũng chỉ đi bộ trong Thanh Hoan Uyển thôi, hiện giờ được ra ngoài, phi như bay, vô cùng vui vẻ và sảng khoái.
Thoáng chốc đã tới bên ngoài biệt viện, Lãnh Hạ xuống ngựa, vỗ vỗ mông Phong Trì, cho nó tự do chạy chơi trong rừng, Phong Trì ngẩng cao đầu hí một tiếng, lập tức biến mất, nàng dẫn Lí Tuấn đi bộ vào trong võ trường.
Trong võ trường rộng lớn, bốn trăm thị vệ buộc bao cát trên người và tứ chi, đang thực hiện các động tác huấn luyện, ra quyền, chân, đánh khửu tay, gập bụng.
Các động tác nhìn tưởng chừng đơn giản này lại vô cùng khó, mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, khiến người khác không khỏi lo lắng vài phút nữa sẽ ngã xuống.
Hôm qua, lúc bắt đầu huấn luyện, bọn họ thấy kế hoạch của Lãnh Hạ còn mừng thầm trong lòng, quả nhiên là thiên kim công chúa được nuông chiều từ bé, việc này thực dễ dàng.
Không ngờ sau một ngày huấn luyện, bốn trăm thị vệ thân thể cường tráng, cao to lực lưỡng giống như chó chết, ngồi phịch ở trên mặt đất không đứng dậy nổi, bốn trăm người, không ai trụ vững.
Khoa trương nhất là, còn có không ít người hôn mê bất tỉnh...........
Lúc này Chu Trọng thật sự là khóc không ra nước mắt, mình thực sự là làm bậy cái chức quân sư này rồi, cái gì tâm tư kín đáo, cái gì bình tĩnh cơ trí, vẫn bị lừa nha! Nghĩ tới bản thân đã gần bốn mươi, từng tuổi này còn phải chịu tra tấn như thế này, cô nương sao lại hạ thủ độc ác như thế này?
Lâm Thanh rơi lệ đầy mặt, hắn huấn luyện cùng mọi người, chỉ cảm thấy cơ thể đã không còn là của mình nữa, toàn thân không có chỗ nào là không đau nhức.
Hắn chỉ biết là không đơn giản như vậy, cô nương hôm trước thần bí cười, hiện tại suy nghĩ một chút, thực sự là rất gian trá.
Lãnh Hạ đương nhiên sẽ không thể huấn luyện dễ dàng, bộ huấn luyện kia chính nàng đã hoàn thành trong kiếp trước, nghĩ xem, phương pháp luyện ra sát thủ chi vương, làm sao có thể đơn giản được?
Sau khi làm xong những động tác cơ bản, huấn luyện kế tiếp là chống đẩy - hít đất, nằm ngửa rồi ngồi dậy, nhảy ếch, một loạt động tác nhìn như không có tác dụng gì, rất dễ dàng, nhưng thực hiện mấy canh giờ, mỗi bộ phận trên cơ thể đều bị huấn luyện đến mức tối đa, tương tự, cũng sẽ mệt đến cực hạn.
Nhưng đó cũng chỉ là thân thủ bên ngoài mà thôi, sau đó là một số quyền pháp, chân pháp, mỗi chiêu thức đều phải phối hợp tất cả các bộ phận và xương cốt, đây là huấn luyện mọi bộ phận, tương đương là dùng toàn bộ khí lực bản thân đánh ra một chiêu này.
Mỗi lần ra một quyền, mỗi lần đá một, đều dùng toàn lực!
Mỗi ngày huấn luyện bảy tám canh giờ như vậy, sức người thường làm sao chịu nổi, làm sao không run lẩy bẩy?
Đây tuyệt đối có thể so với huấn luyện ngục tù, thậm chí có thể nói, người đã thử qua loại huấn luyện này, thà rằng xuống địa ngục chứ không muốn tiếp tục.
Lúc này, vừa hoàn thành xong các động tác, bốn trăm người xụi lơ trên mặt đất, mở to miệng thở gấp, dường như chỉ có hít chứ không có thở.
Lãnh Hạ đứng ngoài cửa nhìn hồi lâu, nhìn thấy một đám người nằm rạp trên mặt đất, hung hăng nhíu mày, lớn tiếng quát to: "Đứng lên cho ta!"
Mọi người nghe vậy đồng loạt run lên, cố gắng cử động tay chân, nhưng lại ngã xuống, không ai đứng dậy được.
Ánh mắt sắc nhọn đảo qua một đám người không xương, Lãnh Hạ giương cao mày, hét lớn: "Mẹ nó, đứng lên cho ta! Ta đếm đến ba, còn nằm rạp trên đất, chém!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đứng phắt dậy, có hơn chục người cố không được muốn ngã quỵ xuống, thì được người bên cạnh đỡ, một đám chống đỡ cùng nhau, cắn răng đứng thẳng tắp.
"Nhìn các ngươi xem, không xương, không cốt, nằm sõng soài trên mặt đất, mẹ nó đừng nói mình là nam nhân!" Bước tới trước mặt bốn trăm người, Lãnh Hạ khoanh tay mà đứng, ánh mắt lãnh đảo qua trên người bọn họ, từng người một, thanh âm lạnh như băng khiển trách: "Ta nói cho các ngươi, đừng nói báo thù cho Thái tử, nhìn bộ dáng phế vật này, không ai xứng đi theo ta!"
Mọi người bị nàng quát vô cùng xấu hổ và giận dữ, thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Đột nhiên một thanh âm không phục hô: "Chúng ta không phải phế vật! Đây là huấn luyện không thể thực hiện được, không ai có thể kiên trì thực hiện hết!"
Lãnh Hạ nhìn về phía người vừa nói, rồi từng người một, là Tề Thịnh, những người khác tuy không nói gì nhưng biểu tình trên mặt là đồng ý với ý kiến đó, khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng, Lãnh Hạ cao giọng nói: "Ta!"
"Ta huấn luyện như vậy! Suốt tám năm, mỗi ngày ta đều huấn luyện như vậy! Nàng ngẩng đầu lên, thấy mọi người rõ ràng là không tin, lạnh giọng nói: "Ta biết các ngươi không tin, không sao, ngày mai ta và các ngươi bắt đầu huấn luyện cùng nhau, mỗi bao của ta thêm mười cân, nếu ta có thể, các ngươi thử ngẫm lại xem, mình có phải phế vật hay không?"
Bốn trăm người khiếp sợ nhìn cô gái nhỏ xinh trước mặt, tất cả đều cảm thấy hoang đường, tám năm?
Hiện giờ công chúa mười lăm tuổi, không lẽ đã huấn luyện như vậy từ khi bảy tuổi?
Đùa cái gì vậy!
Lâm Thanh nhất thời tức giận, cô nương còn đang có thương tích, làm sao có thể chịu được huấn luyện với cường độ cao như thế, mỗi bao thêm mười cân, chẳng phải sẽ nặng hơn bọn hắn năm mươi cân sao?
Hắn biết cô nương là muốn lập uy nhưng cũng không nên lấy mạng ra lập a!
Hơn nữa, vạn nhất đến lúc đó không thể hoàn thành...............!Đang muốn nói, chỉ thấy Lãnh Hạ đảo mắt nhìn qua, trong mắt tràn ngập tự tin và ngạo nghễ, ánh mắt như vậy nhất thời làm cho hắn nuốt trở vào lời định nói, có lẽ nên tin tưởng cô nương, từ khi biết nàng tới giờ, mỗi câu cô nương nói, chưa việc nào không làm được.
Lãnh Hạ liếc nhìn Lí Tuấn, hắn nhất thời thông minh chạy đi, đứng sang một bên chờ lệnh.
"Từ hôm nay ngươi ở lại đây, ngày mai huấn luyện cùng bọn họ." Lãnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, phân phó nói: "Nếu không đạt được yêu cầu, thì về Vương phủ đi theo Cuồng Phong bọn họ đi."
Lý Tuấn run người, một bộ dạng đánh chết cũng không nhặt rau, quét rác, nấu nước, giặt quần áo, lau rửa nhà vệ sinh vô cùng kiên quyết, nhanh như chớp chạy đến đứng cạnh Lâm Thanh, hắn vừa nhìn thấy Vương phi trao đổi ánh mắt với tiểu thiếu niên này, hắn có chút ấn tượng, chính là người ngày đó đi theo Vương phi đến đập phá sòng bạc, giao tình giữa họ không tồi.
Lí Tuấn cấp Lâm Thanh một ánh mắt, ý tứ: về sau nhờ ngươi chiếu cố.
Lâm Thanh gật gật đầu vẫn còn đau: đều là người bị cô nương chỉnh, khách khí khách khí.
Lãnh Hạ nhướn mày, nhìn thấy Lâm Thanh và Lí Tuấn đứng cùng một chỗ, hai người giống nhau có vài phần thông minh, nhưng cũng không giống nhau, Lâm Thanh thông minh và có nguyên tắc, trên người có cỗ khí tức đoan chính và kiên nghị, còn Lí Tuấn đã sắp hai mươi tuổi, hắn thông minh theo thiên hướng khôn khéo, có vài phần lõi đời, da mặt dầy người bình thường không thể so sánh được.
Sắp xếp cho Lí Tuấn xong, Lãnh Hạ không hề nói thêm lời vô nghĩa nào, vừa xoay người đi ra ngoài, vừa lạnh lùng nói: "Tề Thịnh, ngày mai nói cho ta biết nói cho ta biết, ngươi không phải là phế vật!"
Vừa ra khỏi biệt viện, Lãnh Hạ liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt.
Ưng mâu đen nhánh nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt, trên mặt thoáng qua ý cười bá đạo, nhìn thấy nàng bước tới, niềm vui tăng lên vài phần, bên cạnh có một chiếc xe ngựa, thân xe làm từ gỗ đàn hương, rèm che màu đen, thực sự có vài phần phong cách kiên cường, rõ ràng là chờ nàng.
Lãnh Hạ xem thường, người này, thật sự là xuất quỷ nhập thần!
Chung Thương ngồi ở vị trí xa phu, nhìn thấy Lãnh Hạ liền nhảy xuống hành lễ, Điện Xế đang ăn cỏ với Phong Trì cách hắn không xa, tai và bờm ngựa chạm vào nhau rất thân thiết.
Phong Trì ngẩng đầu hí một tiếng thật dài, chạy đến trước người nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ vào cổ nàng, vẫy vẫy đuôi.
Ánh mắt Chiến Bắc Liệt có vài phần ghen tị như dao nhỏ phóng tới Phong Trì, đứng gần tức phụ của lão tử như vậy, sớm muộn gì bổn vương cũng hầm ngươi!
Phong Trì không hổ là mã vương, cảm nhận được địch ý, đá chân phun hừ hừ, hai mắt nhìn hắn đầy hèn mọn.
Lãnh Hạ khiêu mi: "Lại là thực khéo!"
Ngữ khí này, ai nghe cũng thấy là không chào đón, Chung Thương xấu hổ ho khan một tiếng, Chiến Bắc Liệt thì như cố tình không hiểu, cười híp cả mắt, thanh âm cực kỳ nhu hòa: "Bổn vương là tới đón ngươi."
Thấy nàng ghét bỏ liếc mắt nhìn xe ngựa, Chiến Bắc Liệt lập tức tiến lên từng bước, nịnh nọt nói: "Bổn vương là chuẩn bị, để ngươi chọn lựa."
Lãnh Hạ hung hăng nhíu mày, sài lang bái hổ, nhất định có ý đồ! (sói tới thăm hổ)
Nếu Chiến Bắc Liệt biết lúc này mẫu sư tử bóp méo tình cảm của hắn thành cái dạng gì nhất định ôm đầu kêu oan uổng!
Khẽ điểm mũi chân, Lãnh Hạ nhảy lên lưng Phong Trì, khiêu khích nói: "Xe ngựa thì sao, thế nào, thi?"
Chiến Bắc Liệt cảm thấy hưng phấn, thi triển khinh công lên lưng Điện Xế, chỉ cần có thời gian ở chung, cưỡi ngựa lão tử cũng chấp nhận.
Hai người không hẹn mà cùng liếc mắt rồi lao về phía trước, gió lớn cuồn cuộn thổi, bụi bay mù mịt.
Chung Thương điều khiển xe ngựa chạy chậm rì rì, nhìn thấy hai người đã biến mất, hai mắt ngập lệ, nắm chặt tay: Vương gia, hùng khởi đi!
Hai người phi như bay trên đường, gió bên tai rít gào, tốc độ có thể so với tên bắn, bụi mù tung bay theo vó ngựa, niềm vui tràn trề!
Chiến Bắc Liệt trộm ngắm Lãnh Hạ, không tự giác tươi cười, đột nhiên, Điện Xế lảo đảo, bước chân cũng chậm dần, yếu đuối đi tới bãi cỏ.
Chiến Bắc Liệt khó tin nhìn Điện Xế, phi thân nhảy sang bên.
Không có người ngồi trên lưng nữa, Điện Xế vui sướng hí một tiếng, chạy tới phía sau tảng đá to, sau đó...........!sau đó Đại Tần Chiến thần nhất thời đen mặt.
Lãnh Hạ đang chạy phía trước đột nhiên không thấy bóng người bên cạnh, quay ngựa lại xem xét, thì nhìn thấy Chiến Bắc Liệt đang bất đắc dĩ đứng ở ven đường, còn có Điện Xế đang rất tự nhiên giải quyết vấn đề tiêu chảy sau tảng đá, buồn cười, khóe môi gợi lên.
Chiến Bắc Liệt xấu hổ cười méo mó, bỗng nhiên ưng sáng ngời, ngựa tốt!
Hắn ho nhẹ một tiếng, rừng núi này hoang vắng, mẫu sư tử sẽ không tuyệt đến nỗi mặc kệ hắn đi? Đi vài bước tới chỗ Lãnh Hạ, lấy một bộ dáng bất đắc dĩ nói: "Không còn cách nào, bổn vương đành phải cưỡi chung ngựa với ngươi.........." Lời còn chưa nói xong, Lãnh Hạ đã ném cho hắn một ánh mắt xem thường, thúc Phong Trì, vừa phóng đi vừa nhờ gió mang câu trả lời của nàng từ phía xa vọng lại: "Cũng may ngươi đã chuẩn bị kĩ càng."
Chiến Bắc Liệt vung vung tay ho khan, trừng mắt nhìn Chung Thương mới đánh xe tới, hung hăng nghiến răng, nhớ lại lời Chu Phúc rất đắc ý:
"Nô tài rất hiểu nữ nhân, nữ nhân mà, không thể chống đỡ nhất là sự săn sóc của phu quân!
"Xe ngựa! Nhất định phải là xe ngựa! Không gian nhỏ hẹp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cảm tình tiến triển không phải nhanh bình thường a!"
Thất bại!
Hôm sau.
Lãnh Hạ vẫn rời giường sớm như trước, nhưng không chạy bộ trong Vương phủ nữa mà đi tới biệt viện.
Vừa đúng giờ Mẹo, bốn trăm thị vệ lúc này đang chuẩn bị thực hiện việc huấn luyện trong ngày hôm nay, thấy Lãnh Hạ tới không khỏi kinh ngạc, họ vốn nghĩ nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, làm sao có thể huấn luyện cùng bọn họ, hơn nữa mỗi bao thêm mười cân, ước chừng là thêm khoảng năm mươi cân, hơn nữa bọn họ huấn luyện giờ mẹo, từ Vương phủ tới đây cũng non nửa canh giờ, thiên kim công chúa được nuông chiều từ bé làm sao có thể dậy sớm như vậy.
Vốn là xem thân phận nàng thì không chấp nhặt nhưng không ngờ nàng thực sự tới, còn đúng giờ, không sớm không muộn.
Trong bốn trăm người xuất hiện sự ồn ào.
Có người bĩu môi, mang theo vào phần kính ý nói: "Nhìn thấy không, thực sự tới!"
Cũng có người không đồng ý, cười nhạo nói: "Mặc dù tới cũng không phải là có thể hoàn thành."
Có người khác phụ họa, chắc chắc nói: "Còn phải nói, chạy quanh biệt viện này năm mươi vòng, một nữ nhân không thể làm được!"
Tuy rằng bọn họ biết Lãnh Hạ không giống các nữ tử khuê các khác, thân thủ cực kỳ sắc bén, tàn nhẫn, lấy địch bốn trăm dễ dàng như lấy đồ trong túi nhưng dù vậy cũng không thể hoàn thành việc này, bọn họ vẫn không tin, thậm chí có người đã bắt đầu đánh cược: "Nàng nhiều nhất chạy năm vòng rồi dừng lại!"
"Năm vòng! Ta thấy chỉ hai vòng thôi."
Một đám hi hi ha ha đùa vui, trong cái đùa vui nửa thật nửa giả này, ẩn chứa sự nghi ngờ.
Vương phủ biệt viện lớn đến như thế nào?
Một vòng quanh biệt viện là rất xa.
Nếu mượn cách đo chiều dài ở hiện đại, chạy Ma-ra-tông có toàn bộ hành trình là 42km, mà vương phủ biệt viện một vòng là mười km, chạy năm mươi vòng thì là phải chạy Ma-ra-tông mười hai lần!
Lãnh Hạ nghe thấy những thanh âm cười nhạo hoặc ngi ngờ, thần sắc không có nửa phần thay đổi, không nói hai lời buộc vào người năm bao cát, mỗi bao thêm mười cân, buộc vào sau lưng, cánh tay, cổ tay, đầu gối, mắt cá chân.
Sau khi buộc chắc, bây giờ nàng phải nặng hơn khối lượng vốn có của mình hơn hai trăm cân.
Trì Hổ ước chừng trọng lượng trên người mình rồi nhìn Lãnh Hạ nhỏ nhỏ xinh xinh, chần chừ nói: "Cô nương........"
Bốn trăm người bọn họ võ công cao cường, trong lúc chạy nhiều thời điểm đều dùng chút khinh công, thân nhẹ như chim yến, nhưng Lãnh Hạ không có một tia nội lực lại phải mang theo hơn hai trăm cân, chạy mười hai lần Ma-ra-tông, tuyệt đối không có khả năng.
Khó trách mọi người không thể tin tưởng nàng có thể hoàn thành!
Lãnh Hạ phất tay ngắt lời hắn, hét lớn một tiếng: "Bắt đầu!"
Hai chữ thanh thúy kiên định, âm vang khắp nơi.
Lãnh Hạ đi đầu, chạy ra ngoài biệt viện, thân hình nhỏ bé và yếu ớt vô cùng linh hoạt, bước chân vững vàng, điềm tĩnh, làm sao có bộ dáng đeo trên mình hai trăm cân?
Mọi người chớp mắt mấy cái, mở to mắt không thể tin, nuốt vào một ngụm nước miếng, chạy nhanh theo Lãnh Hạ, không thể thua một thiên kim công chúa!
Một vòng.........năm vòng........mười vòng.........
Suốt mười vòng, không ít người đã thở hồng hộc, đầm đìa mồ hôi, chỉ có Lãnh Hạ chạy phía trước hít thở bình thường, đi lại vững vàng.
Hai mươi vòng.........ba mươi vòng.........lúc này bốn trăm người không ai không thở hổn hển, chân bước chuệnh choạng, mồ hôi chảy đầm đìa ướt hết quần áo, thất tha thất thểu, mà Lãnh Hạ vẫn chạy vững vàng như trước, bước chân khỏe mạnh đầy sức sống.
Bốn mươi vòng...........!bốn mươi lăm vòng...........!Càng chạy về những vòng cuối càng khó khăn, trong bốn trăm người đã có người tụt lại phía sau, ngã trái ngã phải không chạy nổi, mà Lãnh Hạ vẫn duy trì tốc độ như ban đầu, không thong thả nửa phần.
Năm mươi vòng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời chói chang nhô lên cao, nắng nóng oi bức.
Suốt năm mươi vòng chạy, trong bốn trăm người, không ai không đỏ mặt tía tai, mồ hôi ướt đẫm, đội ngũ ban đầu chỉnh tề, nay đã hoàn toàn tan rã, thành một đường cong, uốn lượn mềm mại như thân rắn.
Lãnh Hạ đứng ở điểm kết thúc, lau mồ hôi trên trán, hô hấp có chút hơi hơi dồn dập, nhìn một bọn thị vệ giống như chó chết ngã trái ngã phải chạy về, khóe miệng gợi lên một độ cong lạnh như băng.
Trì Hổ là người thứ hai về đích, chậm hơn Lãnh Hạ khoảng một nén nhang, kế tiếp là Tề Thịnh, đây là thanh niên hôm qua hô to hô nhỏ không phải là phế vật, tránh ánh mắt Lãnh Hạ, đỏ mặt đứng ở một bên.
Chu Trọng về khoảng ở giữa, xấu hổ sờ sờ khóe miệng, vuốt râu tìm chỗ râm mát đứng.
Tính từ cuối trở lên, thứ hai là Lâm Thanh, người cuối cùng đương nhiên là Lý Tuấn, hai người này chưa từng được huấn luyện chính quy, đương nhiên không thể so với bốn trăm người này.
Lâm Thanh còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng ở quân doanh một tháng, hai chân hơi run run, chạy xiêu vẹo, hai chân thành hình chữ chi ( đây là chữ chi a 之)
Mà Lý Tuấn chính là một thiếu gia ăn sung mặc sướng, bây giờ hắn thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch.
Đợi tất cả trở về, Lãnh Hạ không nói bất cứ điều gì, chỉ dùng ánh mắt miệt thị đảo qua mỗi người, sau đó bắt đầu luyện tập những động tác cơ bản, ra quyền, đá chân, đánh khửu tay, uốn gối, mỗi động tác làm cẩn thận tỉ mỉ, mạnh mẽ đầy sinh lực.
Nhìn thân hình nhỏ gầy trước mắt lại tràn ngập sinh lực, mọi người trong mắt không tự giác mang theo vài phần tôn kính sùng bái.
Từ đầu đến cuối, bọn họ mỗi người đều nghĩ công chúa được nuông chiều từ bé không thể kiên trì thực hiện, không chừng ngay sau đó sẽ xấu hổ nói với bọn họ, huấn luyện như trong ngục thế này, người bình thường không thể làm được.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nàng không những có thể kiên trì hoàn thành mà còn hoàn thảnh dễ dàng, xinh đẹp, làm cho bọn họ những kẻ tự xưng là nam tử hán, đều nói không nên lời.
Trì Hổ và Tề Thịnh yên lặng bước tới phía sau Lãnh Hạ bắt đầu huấn luyện, dần dần, mọi người từng bước từng bước đi tới, cắn răng chịu đựng , không dám lười biếng.
Sau hai canh giờ, Lãnh Hạ thu hồi một quyền đầy uy lực, bắt đầu hình thức huấn luyện tiếp theo, chống đẩy - hít đất, nằm ngửa rồi ngồi, nhảy ếch, nhào lộn,..........
Thời gian trôi qua nhanh như tên bắn.
Ráng chiều đỏ ối, sắc trời tối dần.
Trì Hổ khom người thở hổn hển, Tề Thịnh nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất không dậy nổi, Chu Trọng đã nằm vật xuống, sắc mặt trắng bệch, Lâm Thanh dựa vào người Lý Tuấn, há miệng hít thở, Lý Tuấn đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Lãnh Hạ nhìn bốn trăm người trước mặt ngã ngang ngã dọc trên mặt đất, phế vật, sắc mặt càng lãnh, mím môi thành một đường, không nói hai lời quay đầu bước đi.
Trì Hổ ngồi thẳng dậy, cố gắng hô to: "Cô nương, cho thuộc hạ một cơ hội!"
Tề Thịnh xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, kéo góc áo Lãnh Hạ, rồi lại đổ rạp trên mặt đất, hô theo: "Cô nương, cho thuộc hạ một cơ hội!"
Bốn trăm người phía sau thở hổn hển, thanh âm khàn khàn vang lên, hô rung trời: "Cô nương, cho thuộc hạ một cơ hội!"
Lãnh Hạ hơi ngừng bước chân, nhưng vẫn chưa quay lại, thanh âm lạnh như băng hỏi: "Tại sao?"
Chu Trọng ấn vào vai người bên cạnh, cố gắng đứng lên nói: "Cô nương, trước đó đều là lỗi của bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ cam đoan, về sau tuyệt không có một câu oán hận, cô nương kêu chúng ta lên núi đao, chúng ta tuyệt không xuống biển lửa!"
Lãnh Hạ khẽ nhếch môi, Chu Trọng quả thật là một người tâm tư kín đáo, biết nàng tức giận đều không phải vì bọn họ không hoàn thành huấn luyện.
Bộ huấn luyện này không phải ai cũng có thể kiên trì, nhất là vừa bắt đầu được vài ngày, phải có thời gian thích ứng.
Lãnh Hạ thất vọng vì bọn họ không cố gắng mà luôn cho rằng mình không làm được, lại cho rằng không ai làm được.
Một phế vật không đáng sợ, đáng sợ chính là một đám phế vật, hơn nữa là một đám phế vật không biết trời cao đất rộng.
Cũng may bọn họ tỉnh ngộ không muộn.
Lãnh Hạ mày liễu hơi giương, khẽ mở môi: "Bảy ngày sau, ta lại đến."
Dứt lời đi về phía trước.
Bốn trăm người phía sau không hẹn mà cùng cảm thấy vui mừng và sợ hãi, gương mặt tái nhợt, vẫn cố la lên, hô vang: "Thuộc hạ tuyệt không khiến cô nương thất vọng!".