Thành Trường An, sòng bạc Tứ Hải.
Đệ nhất sòng bạc thành Trường An đổi chủ, người đến cũng không giảm mà ngày càng tăng, vài ngày trước, việc Liệt vương phi đại náo sòng bạc tựa như một sự kiện lớn, không chỉ ở kinh đô, hiện giờ ở tửu lâu nào cũng bàn luận chuyện Liệt vương phi như thế nào xoay chuyển tình thế, một cột chống trời chiến thắng, giành lấy khế đất.
Mặt khác, tiểu Vương gia đương triều Chiến Bắc Việt tự mình trấn thủ sòng bạc Tứ Hải, mỗi ngày không biết có bao nhiêu dân chúng tới muốn xem tư thế oai hùng của Việt vương gia, dù sao hoàng thân quốc thích cũng không phải dễ gặp, bây giờ có lực hấp dẫn của "Bá chủ Đại Tần", khách tựa như mây mà kéo đến.
Trên ghế lô tầng hai, Lãnh Hạ thản nhiên đứng, nhìn phía dưới ồn ào, náo nhiệt, vừa lòng gật đầu.
Chiến Bắc Liệt bật người bưng đến một ly trà, chớp chớp mắt, chân chó nói: "Nhị tẩu, vừa lòng không?"
Lãnh Hạ cầm ly trà uống một ngụm, đáp: "Không tồi."
Chiến Bắc Việt vội cười lấy lòng, lộ ra răng nanh trắng bóng, kiên trì: "Trà bái sư này hợp khẩu vị chứ?"
Đuôi lông mày khẽ nhếch, nghiêng đầu liếc hắn một cái, Lãnh Hạ hỏi: "Trà bái sư?"
Chiến Bắc Việt nhảy đến phía sau nàng, ra sức đấm đấm vai cho nàng, một bộ dạng của người vợ nhỏ: "Nhị tẩu sư phó, ngươi từng nói xem biểu hiện của ta! Từ khi nhận sòng bạc này đến nay, ta cũng không phá của ngươi thứ gì!"
Lãnh Hạ nhẹ nhàng cười: "Mới được mấy ngày?"
Chiến Bắc Việt phiền toái nhức đầu, than thở nói: "Sòng bạc đã vào quỹ đạo, ta không thể mỗi ngày đều ở đây."
Lúc trước mới bắt đầu còn thấy mới mẻ, nhưng đến giờ nhiệt tình của hắn bị cái ồn ào ở đây làm cho biến mất không còn một chút, hiện tại chỉ cần nhắc tới hai chữ sòng bạc, đầu liền choáng váng, trong người cảm thấy khó chịu, mỗi giây mỗi phút đều hy vọng rời xa cái địa ngục này!
Lãnh Hạ nhướn mày, mỉm cười, vừa bước xuống cầu thang vừa thản nhiên ném cho hắn bốn chữ: "Chiến trường Tây Cương."
Chiến Bắc Việt ngồi ngốc hồi lâu, ôm đầu kêu rên một tiếng, hắn bây giờ mới hiểu được.
Nhị ca Nhị tẩu thực sự là trời sinh một đôi a, chỉnh mình đều không lưu tình.
Lúc trước là ai cảm thấy nhị tẩu giống như tiên nữ giáng trần, cứu mình từ tay Nhị ca thiết huyết?
Đơn thuần a! Rất đơn thuần!
Không thể làm gì được, đành quay về sòng bạc kia tiếp tục sự nghiệp quản lý.
--
Ngoại ô thành Trường An, lều lớn, quân doanh.
Chiến Bắc Liệt ngồi trước bàn lớn, mày kiếm nhíu lại thành một đường, xử lý quân vụ chồng chất như núi.
Trong lều bị lãnh khí của hắn tràn khắp làm kẻ khác hít thở cũng không thông, thủ hạ đứng bên cạnh câm như hắn, thở cũng không dám thở mạnh.
Hắn mí mắt cũng chưa nâng, trầm giọng hỏi: "Mục Thiên, Mục Dương, có tin tức của thần y Mộ Nhị?"
Mục Thiên Mục Dương là huynh đệ, tiếp nhận vị trí bỏ trống của Cuồng Phong ba người, hai người cực kỳ giống nhau, ca ca Mục Thiên tương đối thật thà, đệ đệ Mục Dương thông minh hơn một chút.
"Gia, có tin tức, thần y Mộ Nhị khoảng nửa tháng trước xuất hiện ở Lại thành, mười ngày trước ở Đạc Châu, ba ngày trước đến Tử Lăng......." Mục Dương nghiêm nghị báo cáo, đột nhiên cảm giác phía sau lành lạnh, bắt gặp ánh mắt âm trầm, nhất thời run lên, nuốt xuống những lời đang định nói.
Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Tra được hành tung của hắn, lại không tìm được hắn?"
Mục Thiên vội vàng giải vây cho đệ đệ, giải thích: "Gia, thần y Mộ Nhị hành tung không rõ, khinh công xuất thần nhập hóa, thuộc hạ đuổi không kịp.........Nhưng xem tuyến đường như thế này, hẳn là đến Trường An, không quá năm ngày sẽ đến kinh đô."
Chiến Bắc Liệt bớt giận, cầm chén trà uống, đột nhiên bị sặc, ho khan kịch liệt, "ầm" một tiếng, hắn đập chén trà lên mặt bàn, quát to: "Đây là trà gì?"
Chung Thương co rút, xụ mặt, bất đắc dĩ trả lời: "Gia, đây là trà Hoàng thượng phái người đưa tới, lần trước ngài tiến cung đã uống qua, nói..........hương vị không tồi."
Chiến Bắc Liệt nghi ngờ liếc qua chén trà rất khó uống kia, lại bưng lên uống một ngụm, sắc mặt mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cúi đầu sử lý quân vụ, âm trầm đáp: "Ừ."
Thủ hạ ba người âm thầm trao đổi ánh mắt, Vương gia đã nhiều ngày nay, hỉ nộ vô thường a!
Mục Dương nháy mắt với hai người mấy cái, ý tứ là: phải nghĩ biện pháp a! Cứ như thế này làm sao chịu được?
Chung Thương hướng Vương phủ bĩu môi, Mục Thiên khiêu mi: không lẽ vì đã lâu không thấy tiểu Vương phi?
Mục Dương nhún nhún vai, trộm liếc Chiến thần một cái: ai lên?
Chung Thương giữ nguyên vẻ mặt, Mục Thiên cúi đầu đuổi kiến, đều là một bộ dạng không biết.
Mục Dương vỗ trán: hai người này, không nghĩa khí!
Mục Dương giả vờ ghé sát vào Chung Thương Mục Thiên, nói ra một câu Chiến Bắc Liệt tuyệt đối có thể nghe thấy, lén lút nói: "Không biết tiểu Vương phi đi đâu a?"
Ba người trộm liếc Chiến Bắc Liệt, quả nhiên Đại Tần Chiến thần đang xử lý công vụ hơi hơi ngừng lại, lập tức bày ra một bộ dạng chuyên chú, nhưng tai khẽ động...........
Chung Thương trầm giọng trả lời: "Nghe nói nhiều ngày nay Hoàng hậu thích đổ xúc xắc, tiểu Vương phi hẳn là đi sòng bạc Tứ Hải."
Mục Thiên thật thà gật đầu: "Việt vương gia hẳn là ở đó đi? Cùng là Vương gia mà nhìn xem, Vương gia chúng ta ngay cả thời gian hồi phủ cũng không có."
Nói xong hỏi: "Việt vương hình như từng nói muốn xin Vương phi nhận làm đệ tử?"
Lời vừa nói ra, Đại Tần Chiến thần sắc mặt âm trầm vài phần, Mục Dương lén nháy mắt với hai người, một bộ dạng, giọng điệu hâm mộ và ghen tỵ, hung hăng dậm chân: "Còn có Cuồng Phong ba người kia, đi theo tiểu Vương phi có thể nhàn nhã ............!Lại nói, đã thật nhiều ngày không thấy bọn họ."
Mục Thiên ngầm giơ ngón cái, tựa như vô tình đáp: "Ở sân sau không phải có bồ câu đưa tin sao? Chờ lúc nào rảnh rỗi dùng bồ câu đưa tin cho bọn họ để bồi dưỡng cảm tình?"
Ba người nhìn thấy Chiến Bắc Liệt trong mắt chợt lóe quang mang, âm thầm hoan hô trong lòng, lại thấy Đại Tần Chiến thần lần thứ hai khôi phục vẻ mặt chuyên chú, nghiêm túc xử lý quân vụ.
Ba người không khỏi rối rắm, sao còn chưa có phản ứng?
Hồi lâu, Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu phân phó nói: "Trà vừa rồi cũng không tệ lắm, Chung Thương lại vào cung lấy........Còn Mục Thiên, Điện Xế đã lâu rất buồn chán, ngươi mang nó ra ngoài đi dạo.........."
Đang nói ánh mắt hạ xuống, chuyển hướng nhìn Mục Dương, nhướn mày, tựa như muốn hỏi nên dùng cái lý do gì phái hắn ra ngoài........
Mục Dương rất tự giác nói: "Gia, thủ hạ ra cửa thành chờ! Nói không chừng thần y Mộ Nhị thi triển khinh công chỉ cần mấy ngày là tới!"
Chiến Bắc Liệt vừa lòng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy!
Đợi ba người rời đi, hắn có chút đăm chiêu nhìn phía sân sau, gác bút lông đang cầm trong tay ở mặt bàn, đang muốn đứng dậy, tiếng bước chân từ ngoài lều truyền vào, nháy mắt ngồi trở lại chỗ cũ, nhanh như chớp cầm bút lông, bày ra một bộ chuyên tâm phê sổ.
Đợi tiếng bước chân xa dần, Chiến Bắc Liệt hạ bút lông xuống, đột nhiên thi triển khinh công nhanh chóng lao ra ngoài.
Lát sau, Đại Tần Chiến thần sắc mặt xấu hổ quay về lều lớn, lấy ra một con bồ câu trắng muốt từ trong tay áo.............