Lãnh Hạ nhìn cửa đá trước mắt, cánh cửa này làm bằng đá màu đỏ, trong không gian xám đen tối tăm này, ánh sáng rực rỡ quỷ dị lạ thường, nhìn giống như bị nhuộm bằng máu.

Nàng và Chiến Bắc Liệt rời khỏi chỗ mấy bức tranh kia không biết đã bao lâu, trong này vẫn chỉ là một không gian u tối, đường đi dài và sâu thăm thẳm, trên đường đi không nhìn thấy bất kỳ một sinh vật sống nào, không có thức ăn, không có nước, chỉ có bóng tối vô tận...........

Ở trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ cứ cảnh giác bước từng bước một, ngay cả ý thức cũng dần mơ hồ, có lẽ là mấy canh giờ, có lẽ là một ngày đêm, có lẽ là hai ngày...........

Cuối cùng nhìn thấy cuối con đường là cánh cửa đá này.

Cánh cửa này tựa như cánh cửa thông tới địa ngục.

Sau cánh cửa kia không biết là cái gì, hoàn toàn không biết, Lãnh Hạ quay đầu nhìn Chiến Bắc Liệt bởi vì mệt mỏi cực độ mà mặt tái nhợt, bởi vì thiếu nước mà môi khô nứt, chỉ có đôi mắt kia là vẫn sáng ngời sắc bén như ngày nào, chậm rãi cong môi.

Lãnh Hạ biết mình cũng không khá hơn là bao, cũng chật vật như thế, y phục đầy vết máu khô, tóc tai rối bời.

Nhưng mà Chiến Bắc Liệt bỗng nhiên vương tay ra, ôm lấy đầu nàng, ép cánh môi của hắn xuống!

Hai đôi môi khô nứt chạm vào nhau, hai người cùng run lên một cái........

Đầu lưỡi Chiến Bắc Liệt liếm quanh cánh môi nàng nhiều lần, cảm giác ấm áp dần dần lan ra toàn thân, Lãnh Hạ không keo kiệt chút nào hôn trả, cánh môi mở ra, đầu lưỡi di chuyển trong khoang miệng của đối phương, như hút lấy đối phương.

Đây không chỉ là hôn môi, đây là sự hòa quyện của linh hồn!

Đây là cách tiếp thêm tình yêu và sức mạnh cho đối phương, để sát cánh bên nhau trong cảnh ngộ đầy gian khổ!

Một lúc lâu sau, Chiến Bắc Liệt buông lỏng Lãnh Hạ ra, hai gương mặt sát nhau, thanh âm khàn khàn của Chiến Bắc Liệt vang vọng trong lòng Lãnh Hạ, từng chữ từng chữ đánh sâu vào lòng nàng: "Tức phụ, cho dù là địa ngục, chúng ta cũng cùng nhau xông vào!"

Lãnh Hạ im lặng, không nói gì, chỉ nhìn hắn, phượng mâu lóe lên ánh sáng bức người!

Nàng dùng hành động thực tế để tỏ rõ quyết tâm đồng sinh cộng tử cùng Chiến Bắc Liệt, ngọc thủ vươn ra, đặt trước cánh cửa đó đỏ quạch.

Chậm rãi đẩy ra.........

Cùng với tiếng cửa đá bị mở ra, một luồng tử khí phả vào mặt.

Đây là một gian thạch thất khép kín, vuông vắn mười trượng, bốn vách tường cũng đỏ rực như cánh cửa, mỗi bức tường có bốn viên dạ minh châu lớn bằng nắm đấm trẻ con, ánh sáng lấp lánh nhưng lại không có sự sáng sủa ấm áp, mà trái lại đầy vẻ âm trầm.

Trên mặt đất, nằm ngổn ngang vô số xương cốt, bộ xương đen kịt ố vàng, y phục là áo tang, vì cửa mở ra nên gió từ bên ngoài tràn vào, áo tang vốn vẫn đang như cũ, bị gió thổi tới, biến thành bột phấn bay bay trong không khí.

Những xương cốt này hẳn đã ở đây rất lâu rồi, trên những bộ xương kia, chỗ nào cũng thấy cắm đầy mũi tên, những vết máu loang lổ đen kịt, khiến lòng người chấn động!

Mày kiếm hơi nhíu lại, Chiến Bắc Liệt bước về phía trước một bước..........

Ầm!

Cánh cửa nặng nề rồi đột nhiên khép kín!

Răng rắc! Răng rắc............

Trên bốn bức tường đột nhiên xuất hiện vô số cơ quan!

Khói xanh từ từ bốc lên từ sau những viên dạ minh châu, tràn ngập khắp phòng!

Vụt! Vụt! Vụt..........

Từ những cơ quan trên tường, vô số mũi tên lóe ra ánh sáng đen nhánh quỷ dị, bắn ra từ phắp nơi trong phòng.

Những mũi tên nhiều như mưa lao ra nhanh như chớp!

Hai người lúc này vẫn còn đứng trước cửa đá, sắc mặt Chiến Bắc Liệt ngưng trọng, khua kiếm lên thật nhanh...........

Cạch! Cạch! Cạch.........

Tốc độ của Chiến Bắc Liệt càng lúc càng nhanh, đường kiếm như một chiếc lưới rộng lớn, kín không kẽ hở, đánh bay những mũi tên bắn tới, thân kiếm va chạm với đầu mũi tên, âm thanh ầm ĩ.

Hai người bế khí trước tiên, khói xanh kia bốc ra rất nhanh, mới một lát mà đã tràn ngập căn phòng.

Khói xanh này chắc chắn là có độc, nhưng rốt cuộc là độc gì, trúng độc do hít vào hay ngấm qua da?

Biện pháp duy nhất là dùng tốc độ nhanh nhất, trước khi khói xanh tràn ngập căn phòng, ngăn chặn cơn mưa tên này, chạy thật nhanh tới cánh cửa đá ở phía bắc.

Mới chỉ trong giây lát, tâm tư của Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thay đổi rất nhanh, cả hai cùng nhìn về phía cánh cửa phía bắc, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không kịp nhìn nhau, ăn ý đến cực độ lại đều hiểu ý của đối phương, không hẹn mà cùng song song phi lên!

Rời khỏi cánh cửa đó, thứ phải ngăn chặn chính là cơn mưa tên!

Lãnh Hạ dùng một tốc độ kinh người nhanh chóng lao đến cánh cửa đá ở phía bắc, Chiến Bắc Liệt xoay quanh người nàng, trọng kiếm vung lên không ngừng nghỉ, nội lực mãnh liệt lan tỏa ra khắp nơi, đánh bay vô số mũi tên!

Chín trượng!

Tám trượng!

Vô số mũi tên nhìn như sẽ bắn trúng Lãnh Hạ, nhưng nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn, lông mày cũng chưa nhíu lấy một cái.

Cạch! Cạch! Cạch..........

Ngay khi mũi tên chỉ còn cách nàng rất gần, trọng kiếm của Chiến Bắc Liệt đã cản rồi!

Có Chiến Bắc Liệt yểm hộ, Lãnh Hạ hoàn toàn không cần lo lắng về những mũi tên kia, đây là sự tín nhiệm tản ra từ sâu thẳm tâm hồn.

Chỉ cần có ngươi, ta không cần lo sợ!

Chiến Bắc Liệt che chở cho nàng, Lãnh Hạ chuyên tâm lao về phía cửa bắc.......

Bảy trượng!

Năm trượng!

Lúc này hai người đã vượt qua được một nửa đường, cách cửa bắc còn có năm trượng, khói độc cũng đã tràn ngập được một nửa gian phòng, làn khói xanh dày đặc giống như một con suối lớn, hút hai người vào trong đó.

Lãnh Hạ cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, y hệt như một mũi tên, phát huy tốc độ đến cực hạn!

Chiến Bắc Liệt vẫn như bóng với hình, không tách khỏi nàng dù chỉ là một giây!

Ba trượng!

Hai trượng!

Khói độc đã tràn đến đỉnh đầu Chiến Bắc Liệt!

Lúc này, động tác cản tên đã khó khăn hơn trước nhiều, thân thể không ngừng không ngừng thấp dần xuống, nhưng Lãnh Hạ vẫn an toàn như trước, không có bất cứ sự uy hiếp nào!

Mắt thấy cửa đá đã ở trước mặt, mắt thấy Chiến Bắc Liệt càng ngày càng kiệt sức, tốc độ của nàng lại

nhanh hơn!

Một trượng!



Lãnh Hạ hít sâu một hơi, cúi thấp người xuống, thân thể linh hoạt như một con báo nhảy lên một cái, giữa không trung xẹt qua một đường cong đẹp mà bén nhọn!

Với khoảng cách này, cánh tay đánh về phía cửa đá phía trước.

Đúng lúc này!

Mấy mũi tên hướng về phía cánh tay của nàng, lao thẳng tới!

Tốc độ của Lãnh Hạ bộc phát đến mức tận cùng, cắn răng một cái, liều mạng có khả năng bị mũi tên đâm vào cánh tay, gắng sức đẩy cánh cửa kia ra.

Cửa đá bị đẩy ra một khe, mũi tên kia cũng sắp đâm vào cánh tay Lãnh Hạ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, eo của nàng được một bàn tay ôm lấy!

Chiến Bắc Liệt ôm lấy Lãnh Hạ, che chở nàng ở phía trước mình, trở tay lại, hơi nghiêng mặt kiếm, đánh về phía cửa đá!

Cạch!

Ầm ầm!

Hai thanh âm mũi tên bị trọng kiếm của Chiến Bắc Liệt cản lại và thanh âm tiếng cửa đá bị mở ra vang lên cùng lúc, Chiến Bắc Liệt cũng đã vững vàng đứng ở gian thạch thất thứ hai, cửa đá sau lưng đột nhiên đóng lại.

Đây là một gian thạch thất giống gian trước như đúc, không khác chút nào, nếu không thấy những bộ xương ở đây bị cắt thành từng đoạn từng đoạn thì hai người có thể cho rằng thời gian đã quay ngược trở lại.

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đột phá vòng vây ở trong thạch thất kia xong, cùng thở phào một hơi, liếc nhau, yên lặng cười yếu ớt.

Tình cảm sâu đậm chảy quanh tầm mắt của hai người.

Nhưng mà bọn họ lại không dám thả lỏng chút nào, đừng nhìn gian thạch thất này có vẻ yên tĩnh mà khinh thường, đã có kinh nghiệm nên bọn họ biết, chỉ cần một bước!

Chỉ cần bước ra một bước!

Gian thạch thất này sẽ xuất hiện một mối nguy hiểm không ngờ tới!

Đã đi trong đường hầm rất lâu, hơn nữa vừa rồi còn vừa dốc sức, lúc này hai người có vài phần mệt mỏi, nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát để hồi phục thể lực.

Một lúc sau.

Chiến Bắc Liệt khẽ nhướn mày, trong thanh âm ẩn chứa sát khí nồng đậm: "Chuẩn bị xong chưa?"

Lãnh Hạ cũng nhướn mày, sát khí lẫm liệt: "Bắt đầu!"

Lời còn chưa dứt, hai người đã song song bay vút về cánh cửa phía bắc!

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc...........

Cũng trong lúc đó, bốn bức tường xuất hiện mấy chỗ lõm hình vuông, vô số bóng dáng sáng bóng hiện ra.

Đây là một đám người đồng!

Có khoảng hai mươi tên, không khác người thật là bao, mọi bộ phận đều được tạo thành từ đồng.

Hình dạng của chúng cũng không sinh động, nhìn qua khô khan mà cứng ngắc, cực kỳ buồn cười, nhưng khi chúng nó hành động, không ai dám nghĩ tới hai chữ buồn cười.

Đám người đồng vừa chạm chân xuống đất liền vọt về phía hai người, ngăn cản đường đi của họ.

Cùng lúc đó, những viên dạ minh châu chợt vụt tắt, bên trong thạch thất đột nhiên tối đen, chỉ có ánh sáng chói mắt do đám người đồng này phát ra.

Bóng tốt xuất hiện đột ngột làm Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ hơi có chút giật mình, tỏng khoảng thời gian này, rất có lợi cho đám người đồng công kích.

Vô số chưởng phong đánh về phía Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, ánh sáng màu vàng lóe lên trong bóng tối cực kỳ gai mắt.

Lãnh Hạ tránh ra theo bản năng, vặn người một cái xoay lại, đánh một quyền về phía phát ra ánh sáng màu vàng!

Bộp!

Một thanh âm vang lên, truyền đến tiếng vang ong ong, một quyền này của Lãnh Hạ đã đánh vào nắm đấm của người đồng, nó không lui về sau chút nào, mà xương tay của nàng lại tê rần một lúc, khẽ động cũng không dám động, ngay cả cánh tay cũng giống như bị giật điện!

Con mẹ nó, thật đau!

Người đồng vốn làm bằng kim loại, nào có cảm giác đau, một quyền này không hề hấn gì với hắn, hắn tiếp tục tiến lại gần Lãnh Hạ, mấy tên bên cạnh cũng đồng loạt chạy tới.

Lãnh Hạ biết không thể cứng đối cứng nên không thể làm gì khác hơn là lao về phía cửa phía bắc!

Người đồng tuy có sức mạnh rất lớn, nhưng tốc độ thì không thể nhanh bằng hai người.

Lãnh Hạ xông ra khỏi vòng chiến, người đồng cũng không đuổi theo, đồng loạt vây quanh Chiến Bắc Liệt.

Cạch!

Trọng kiếm của Chiến Bắc Liệt chém vào người bọn chúng, chỉ có tia lửa văng ra chứ không tạo nên vết thương nào cả.

"Cửa đá không mở được!" Thanh âm của Lãnh Hạ truyền đến từ phía bắc.

Một lát sau, từ hai phía đông tây lại vang lên: "Đều không mở được!"

Lòng của Chiến Bắc Liệt rồi đột nhiên trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy đau nhức ở ngực, ầm một tiếng, bị một cước của người đồng đá vào ngực.

Thương thế của hắn vốn cũng chưa phục hồi hoàn toàn, lại đi dưới đất không biết đã bao lâu, không ăn không uống, vừa rồi yểm hộ cho Lãnh Hạ đã tiêu hao nhiều tinh lực nên lúc này suy yếu, một cước này làm huyết khí trong cơ thể hắn dâng lên, phun ra một ngụm máu tươi!

"Bắc Liệt!" Lãnh Hạ nghe được thanh âm, không nhìn thấy bóng dáng của Chiến Bắc Liệt trong không gian tối tăm này, nàng vội vàng hỏi: "Ngươi sao rồi?"

"Yên tâm! Ta.........." Chiến Bắc Liệt còn chưa lau đi vết máu ở khóe miệng, đang nói được nửa câu, đột nhiên tiếng xé gió lại truyền tới.

Hắn quay người nhảy lên, tránh thoát công kích, nhưng tên ở bên cạnh cũng lao tới, vài tia ánh sáng màu vàng lóe lên trong không khí.

Chiến Bắc Liệt bị người đồng bao vây, mấy thế công kích đều đánh tới!

Nhiều mặt giáp công, tất cả đường lui đều bị chặn lại!

Chiến Bắc Liệt chuyên tâm ứng phó tên người đồng phía trước, trọng kiếm bỗng nhiên đánh ra, giao thủ với nó, còn với tên ở đằng sau, chỉ có thể khẩn cấp tránh khỏi chỗ yếu hại, ngay lúc một quyền của tên người đồng kia sắp đánh tới lưng của Chiến Bắc Liệt, phía sau bỗng được bao trùm bởi một thân thể ấm áp!

Lãnh Hạ xác định vị trí của Chiến Bắc Liệt xong liền lao về phía hắn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã ngăn cản một vết thương cho hắn.

A!

Lãnh Hạ hít một hơi, nàng có thể xác định, chắc chắn chân đã sưng lên!

Chiến Bắc Liệt nghe thanh âm Lãnh Hạ hít khí, trong lòng đau xót, nhưng cũng biết, lúc này không phải lúc nói những chuyện đó, đám người đồng này đấu cùng họ lâu như vậy, thể lực của bọn họ đã sắp cạn kiệt, trên người cũng bị thương nhiều chỗ.

Nhưng bọn chúng thì vẫn không sứt mẻ chút nào, càng chẳng đau đớn, chẳng mệt mỏi!

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ tựa lưng vào nhau, vừa toàn lực ứng phó, né tránh, vừa suy nghĩ biện pháp đối phó với đám người đồng này.

Cửa đá bốn bề đã đóng hoàn toàn, dù chỗ ra của nơi này là ở đâu thì cũng phải giải quyết đám này đã.

Bên trong thạch thất tối đen, tốc độ ra chiêu của bọn chúng cũng không nhanh lắm, hai người có thể nhờ tiếng gió và ánh sáng để phát hiện bọn chúng, nhưng sức mạnh kia làm sao chống đỡ nổi?



Máu thịt con người làm sao địch nổi mình đồng da sắt?

"Không thể chống lại những kẻ mình đồng da sắt này sao?" Lãnh Hạ nhẹ giọng nỉ non, đột nhiên mắt phượng sáng ngời.

Nàng hơi nghiêng đầu, nói ra đáp án giống Chiến Bắc Liệt: "Các khớp xương!"

Người đồng tuy kiên cố nhưng cũng không phải là được đúc từ một khối kim loại, mà là từ nhiều khối, dù là tay chân hay người cũng là từng đoạn từng đoạn, không thể đánh vào người chúng thì đánh vào khớp xương của chúng.

Lão tử đánh ngươi không bị thương, đánh ngươi không chết..........

Chẳng lẽ không phá được ngươi, không phế được ngươi sao?

Chiến Bắc Liệt vung trọng kiếm, chỉ đánh vào các khớp của người đồng, một nhát không được, hai nhát!

Hai nhát không được, ba nhát!

Cạch!

Rốt cuộc, một tên người đồng bị ba nhát kiếm chém vào, bỗng nhiên vỡ ra, rơi xuống đất, bất động.

Khả thi!

Hai người dùng phương pháp này, chạy quanh đám người đồng, tránh xa công kích, chớp lấy cơ hội mà vung kiếm!

Sau gần nửa canh giờ...........

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt ngồi trên mặt đất đầy những bộ phận bằng đồng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, tóc bết lại thành từng mảng, mệt lả cả người.

Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, vươn tay cầm lấy chân Lãnh Hạ, thấy nàng khó hiểu, nhẹ nhàng cởi giầy của nàng ra.

Dù đã rất nhẹ nhàng như vậy nhưng Lãnh Hạ vẫn nhíu nhíu mày.

Lúc giao tranh lòng dạ chỉ đặt trên người đám người đồng, tuy chân đau, nhưng vẫn cố chịu!

Lúc này khi đã qua giờ phút sinh tử, chân liền đau rát, cả tay nữa, như là đã bị phế đi.

Tay đứt ruột xót, toàn thân đau!

Chiến Bắc Liệt lấy viên dạ minh châu nhỏ kia ra để chiếu sáng, ưng mâu nhất thời nheo lại, con ngươi cuộn trào sát khí, trên mặt không rõ là tự trách hay là hổ thẹn hay là đau lòng.

Có thể nhìn thấy chân của Lãnh Hạ đã sưng lên toàn bộ, ngay cả cổ chân cũng xanh tím, dưới làn da trắng nõn kia có vô số chỗ tụ máu.

Chiến Bắc Liệt vô cùng đau lòng, trái tim run lên, đây là do cứu hắn mà bị thương!

Lãnh Hạ là sát thủ chi vương, những lần làm nhiệm vụ cũng đã bị thương không ít, có những vết thương nghiêm trọng đến mức gần như bỏ mạng, vết thương này có là gì, mặc dù rất đau, nhưng cũng không quan trọng.

Lúc này nhìn vẻ mặt của Chiến Bắc Liệt, dưới ánh sáng yếu ớt, sự đau lòng hiện ra vô cùng rõ ràng, nàng không khỏi cong cong khóe môi, ngay cả phượng mâu cũng có vài phần ý cười.

Chiến Bắc Liệt nhẹ nhàng đi giày vào cho nàng, đứng lên ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vỗ vỗ vai, nhẹ giọng nói: "Tức phụ, ta cõng ngươi."

Trên lưng của hắn còn đang có vết thương, đương nhiên Lãnh Hạ sẽ không đồng ý, nhưng nàng cũng biết lúc người này tự trách thì không gì lay chuyển được.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói: "À, bế ta thì sao?"

Chiến Bắc Liệt nhếch miệng cười, xoay người lại, vươn hai tay ra ôm chầm lấy nàng, thỏa mãn chép chép miệng, hăng hái: "Đi!"

Đại Tần Chiến thần vui vẻ bế tức phụ, thử đẩy cánh cửa ở phương bắc.

Cánh cửa không hề suy chuyển trước khi đám người đồng bị giải quyết, nay ầm ầm mở ra.

\=\=

Hai tay Chiến Bắc Liệt vẫn ôm chặt lấy Lãnh Hạ, một hành lang hẹp, tối đen như mực không nhìn thấy gì.

Vừa rồi bọn họ đã đi qua một gian thạch thất đầy rẫy những đao thép, búa lớn, Chiến Bắc Liệt vận dụng khinh công mà vượt qua.

Nhưng mà sau khi đẩy cánh cửa ở gian thạch thất đó ra thì lại nhìn thấy con đường này, giống hệt con đường lúc trước.

Lãnh Hạ cau mày, hơi ngước đầu, nói rằng: "Cái này là kết thúc sao?"

Chiến Bắc Liệt ngẫm nghĩ hồi lâu, thanh âm lạnh lùng: "Ngươi có nhớ có bao nhiêu bức tranh không?"

Lãnh Hạ thấy Chiến Bắc Liệt đột nhiên nhắc tới mấy bức tranh kia, liền nhớ lại, trả lời chính xác: "Mười một bức!"

Sau khi nói xong, Lãnh Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong các bức tranh kia khắc các loại giết người kinh khủng, ba gian thạch thất vừa đi qua, nằm trong số đó!

Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng hình dáng thạch thất, nếu như sau mỗi cánh cửa có một bức tranh, như vậy bọn họ đã đi qua chín thạch thất.

Vì bọn họ luôn chọn cửa phía bắc nên chỉ phải trải qua ba gian mà thôi.

Tổng cộng có mười một bức, nếu đã qua ba, vậy thì thứ còn lại có thể suy tính.

Lúc Lãnh Hạ mở mắt ra, thanh âm của Chiến Bắc Liệt đã vang lên: "Còn hai cái."

Đúng, còn hai cái!

Cũng không biết vận may của hai người như thế nào, hay là căn bản sẽ không đụng tới, hay là đụng cả hai cái, hơn nữa rốt cuộc là còn lại hai cái nào, bọn họ cũng không thể đoán ra, chỉ có thể vừa đi vừa tính.

Chiến Bắc Liệt bế Lãnh Hạ, tiếp tục đi.

Lãnh Hạ dựa vào lòng hắn, hơi nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: "Ngươi nghĩ đây là chỗ nào?"

Chiến Bắc Liệt nhướng mày, suy đoán: "Thông thường thì những chỗ thế này, không phải lăng mộ thì chính là bảo tàng."

Chỗ này giống như một mê cung, lại có vô số cạm bãy, chắc chắn là bảo vệ cái gì đó, hiện giờ mới đang ở ngoài, lát vào trong sẽ rõ.

Ở đây, có thể là lăng mộ, cũng có thể là bảo tàng.

Lãnh Hạ gật đầu, đồng ý: "Ta nghĩ là lăng mộ, còn nhớ xương cốt mặc áo tang kia không, áo tang thô, giống như người xây dựng nơi này, có lẽ là chôn theo, chứ không phải người đi tìm bảo tàng."

Thanh âm có chút mệt mỏi, dù sao cũng đã đi lâu như vậy, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, lúc này nằm trong lòng Chiến Bắc Liệt, không khỏi có chút buồn ngủ.

Thanh âm Chiến Bắc Liệt vang lên: "Tức phụ, ngươi có đói không?"

Nói không đói là giả!

Hiện tại Lãnh Hạ mới bắt đầu hối hận, lúc trước không nướng mấy con dơi kia, con người đến đường cùng mới vì giữ mạng mà nếm thử những thứ như thế, lúc hai người mới vào đường hầm, tuy không rõ con đường phía trước, nhưng cũng không cấp bách như vậy.

Cho nên tới giờ còn chưa thấy sinh vật sống nào, không biết đã bao lâu hai người chưa được ăn uống.

Phía trước có lẽ vẫn còn vô số cạm bẫy, không có thể lực đầy đủ........

Lãnh Hạ không nghĩ nữa, biết đâu sau khi trải qua cạm bẫy, đi vào trong sẽ có mọi thứ.

Chiến Bắc Liệt nhìn Lãnh Hạ ở trong lòng, cong cong khóe môi, thanh âm ôn hòa: "Nghỉ ngơi một chút, ta chờ ngươi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play