“Mẹ, mấy món ăn nhẹ này thật sự là quá ngon. Mẹ học ở đâu vậy?”   Trên mặt Tô Mai tràn ngập vui vẻ, cười hi hi nói: bí mật” ái này là Hiện giờ niềm vui lớn nhất của bà chính là nấu đồ ăn ngon cho mấy người Giang Ninh, nuôi cho mập mạp trắng trẻo mới là tốt.

Đặc biệt là Lâm Vũ Chân. Hiện giờ cô cũng cần bắt đầu điều dưỡng cho cơ thể rồi.

Bà còn đang đợi bế cháu ngoại đấy.

“Bí mật gì vậy?

Lâm Vũ Chân đi xuống cầu thang, cười nói: “Mẹ, mẹ còn có bí mật gì không thể nói cho con sao?” “Đương nhiên là không nói cho con. Mẹ nói cho Giang Ninh, không nói cho con biết” Tô Mai cố ý nói.

Dường như Giang Ninh mới là con trai ruột của bà vậy..

Lâm Vũ Chân đã quen với chuyện này vai, biểu cảm đã nhận lệnh!

Cô nhún nhún Ởnhà này, địa vị hiện giờ của Giang Ninh là cao nhất.

Ăn sáng xong, hai người đi đến sân bay, Tiểu Triệu đã đưa nhũng công nhân hầm mỏ đó đến.

“Giám đốc Lâm, anh Giang, chúng tôi đi tàu hỏa trở về là được rồi. Máy bay thế này… Đắt đỏ quá.” “Đúng đấy. Chúng tôi đi tàu hỏa, ghế cứng là được. Không sao. Chỉ là có hơi chậm, chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đuổi kịp mọi người” Mấy người đó cảm thấy hơi ngại.

Đến Tập đoàn Lâm Thị ở Đông Hải, Lâm Vũ Chân vừa cho bọn họ ăn, lại cho bọn họ ở, còn tìm bác sĩ, giúp bọn họ xử lý vết thương. Bọn họ cảm động cũng không biết nên nói điều gì.

Có thể cố gắng bớt đi chút phiền phức nào cho Lâm Vũ Chân thì cố gắng hết sức bớt đi.

“Không sao, công ty thanh toán.” Giang Ninh cười: “Đây là phúc lợi của Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi. Đi thôi.” Anh không nói nữa, đưa Lâm Vũ Chân cùng mấy người công nhân mỏ đi thẳng lên máy bay, mãi cho đến khi đến vị trí của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh.

Mà cùng lúc này, đám người Hoàng Ngọc Minh cũng đã xuất phát, chỉ là không cùng tuyến đường với Giang Ninh.

Sau đó.

Thành phố Tây Sơn.

Là nơi khai phá khoáng sản có tiếng của khu vực Đại Tây Bắc, danh tiếng của nơi này dường toàn bộ đều khoáng sản mang tới.

Sản lượng hàng năm chiếm gần ba mươi phần trăm cả nước đã khiến nơi này trở thành chiếc máy in tiền. Năm đó không biết đã thu hút bao nhiêu người đến tranh đoạt.

Ban đầu Tập đoàn Linh Long vì để lấy được lĩnh vực khai thác mỏ ở Thành phố Tây Sơn này mà đã đầu tử gần cả chục tỷ tệ, do mấy dòng họ lớn liên thủ nắm giữ.

Giờ đây, Tập đoàn Linh Long đã không còn, toàn bộ quyền chủ nộ cổ phần đều thuộc về Tập đoàn Lâm Thị.

Nhưng người nắm giữ thực tế của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh thì không phải như Vậy.

Tập đoàn Linh Long mất rồi, người ở trên rút máu mất rồi.

Vậy hiện giờ, sản nghiệp này chính là của bọn họ rồi.

Lúc này, mỏ số 8.

Tiếng người ầm ĩ.

“Đưa tiền! Tiền lương đã kéo dài quá lâu rồi. Hôm nay bắt buộc phải đưa tiền” “Chúng tôi biết Giám đốc Chu đến rồi. Nếu như ông ta không đưa tiền thì hôm nay đừng mong đi được” “Bảo Giám đốc Chu ra đây, bảo ông ta ra đưa tiền” Trước tòa nhà văn phòng có mấy chục người chặn lại cửa lớn.

Mỗi người đều đang gào thét, tức giận đến cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play