“Em phải nói” Tiết Ninh mặc kệ, bà ấy không muốn nhìn thấy Giang Đạo Nhiên chết. Đôi mắt đỏ ngầu đó của bà ấy đã ngập nước.

“Năm đó, là tự mẹ cháu đưa ra lựa chọn, vì để bảo vệ ba cháu, bảo vệ nhà họ Giang…” Tiết Ninh vừa nói vừa khóc: “Bà ấy yêu ba cháu, yêu đến khảm vào trong xương cốt. Nhưng bà ấy không rời đi, không để nhà họ Giang và nhà họ Tiết liên hôn thì người nhà họ Giang đều phải chết, bao gồm cả cháu” Ánh mắt Giang Ninh rung động, liếc nhìn Giang Đạo Nhiên.

“Bọn họ là bị ép buộc.” Tiết Ninh khóc nói: “Không có ba mẹ nào không yêu con của chính mình. Ba mẹ cháu là yêu cháu đến xương tủy. Cho dù kết hôn với dì, ba cháu cũng không chịu động vào dì, không chịu có thêm một đứa con nữa…” “Không ai có thể thay thế địa vị của mẹ con cháu trong tim ông ấy” Giang Ninh không nói gì, anh chỉ đưa mắt nhìn Giang Đạo Nhiên.

Anh đột nhiên phát hiện Giang Đạo Nhiên đã già rồi, tóc mai bên tai lại đã có vài sợi tóc bạc.

“Quyền phổ trên người cậu quả thật là do Đạo Nhiên cho cậu. Đây là vật thừa kế giấu trong sách y của nhà họ Giang.

Ông Hà cũng chỉ là nhận ủy thác bảo vệ cậu” Yến Xích Nam nói: “Chủ Thượng vẫn luôn muốn có được †ờ quyền phổ này, ông ta vẫn luôn tìm kiếm” “Chỉ là, tên Bàng Phi Nham đó biết được nhà họ Giang có quyền pháp thì lại muốn ăn riêng một mình, giấu đi tin tức này”.

Có thể chưa chết Nhà họ Giang cũng may mắn. Bàng Phi Nham không nói cho Chủ Thượng, bằng không bất kể bọn họ làm thế nào cũng không bảo vệ được trang quyền phổ này.

“Ông ta cũng là người trong Ẩn Môn?” “Sứ giả thứ hai” Hạ Lâm Bắc nói: “Bàng Phi Nham chính là sứ giả thứ hai của Ẩn Môn, chỉ dưới Chủ Thượng. Thật không ngờ bản thân ông ta còn giấu riêng một tờ quyền phổ. Nhưng hiện giờ xem ra đã đến tay Chủ Thượng rồi” Thứ Chủ Thượng vẫn luôn tìm kiếm chính là quyền phổ.

Hơn nữa không chỉ có một tờ.

“Chuyện năm đó…” Yến Xích Nam thở dài một hơi: “Đều là bị ép buộc. Vì chú ý đến đại cục, vì bảo về tính mạng của cậu, ba mẹ cậu đã hy sinh quá lớn” Giang Ninh dường như đã hơi hiểu ra rồi.

Vì sao mẹ anh đến lúc trước khi mất vẫn không hề trách cứ Giang Đạo Nhiên.

Thậm chí bà ấy còn nói với anh đừng trách Giang Đạo Nhiên, sau khi tự mình trưởng thành thì trở về nhà họ Giang.

“Quyền pháp cực đạo quyền pháp của cậu đã đạt được nhưng chỉ là một trang trong đó” Hạ Lâm Bắc nói: “Quyển sách võ thuật có tổng cộng chín trang” Đồng tử Giang Ninh đột nhiên co rút lại.

Quyển sách võ thuật có tổng cộng chín trang?

“Chín trang quyền phổ này, mỗi trang đều là độc lập nhưng lại liên quan mật thiết. Nghe nói tổng hợp chín trang, thứ ẩn giấu trong đó là một tấm bản đồ. Tuy mỗi trang đều chỉ có một chiêu, nhưng một chiêu này lại có thể thiên biến vạn hóa.

Đây chính là cực đạo” Đôi mắt Hạ Lâm Bắc mang theo vẻ thâm thúy. Quyền pháp loại này, người có thể luyện được không nhiều. Người không có thiên phú thì cho dù luyện mười năm hay hai mươi năm cũng không luyện ra được cái gì.

Nhưng người có thiên phú thì lại làm ít mà lợi nhiều.

“Vừa rồi có lẽ cậu có thể cảm nhận được. Quyền pháp của Chủ Thượng và Bàng Phi Nham Đều có hơi thở cùng dòng họ với cậu” Giang Ninh gật đầu.

“Vậy thì không sai rồi” Hạ Lâm Bắc nói: “Thông tin sâu hơn thì chúng tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, nếu như để Chủ Thượng có được tất cả quyền phổ thì sẽ là một chuyện rất phiền phức”   “Cho nên sư phụ của tôi vì ngăn cản ông ta mà đến mạng cũng không cần?” Trong con ngươi của Giang Ninh, sát khí nổi lên cuồn cuộn.

Vì ngăn cản Chủ Thượng, sự phụ của anh, đạo nhân Hà mất đi cả mạng sống. Mối thù sâu đậm này, Giang Ninh không thể không báo.

Nghe vậy, hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc đưa mắt nhìn nhau.

“Có thể sư phụ cậu chưa chết” Yến Xích Nam nói.

Ánh mắt Giang Ninh chấn động.

“Ông nói cái gì?” “Ông ấy bị thương nặng, nhưng có lế còn có cơ hội sống sót. Hy vọng là vậy.” Giang Ninh hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Yến Xích Nam. Anh biết Yến Xích Nam sẽ không lừa anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play