Ông ta không ngờ Giang Đạo Nhiên lại giao một trang quyển sách võ thuật đó cho Giang Ninh này, kẻ mà bị gia đình giàu sang vứt bỏ, chẳng ai quan tâm.

Ai có thể ngờ được?

Giang Đạo Nhiên không nghe thấy Bàng Phi Nham nói gì.

Ông ta vùng vẫy bò tới bên cạnh Tiết Ninh, ôm bà ấy vào trong lòng, ôm thật chặt, áy náy và buồn bực.

“Giao đồ ra đây” Bàng Phi Nham đã phát điên rồi. Ông ta không chấp nhận nổi.

Ông ta không tin Giang Ninh có thẻ hoàn toàn tiêu hóa được quyển sách võ thuật đó. Vậy mà lại còn mạnh hơn cả bản thân ông ta!

Ông ta không tin.

Căn bản là ông ta không tin.

“Chết!” Bàng Phi Nham gầm lên một tiếng phẫn nộ, hai tay đánh   mạnh ra, âm thanh không khí bùng nổ chấn động khiến con người ta đau màng nhĩ.

Quyền pháp quen thuộc như vậy, sao Giang Ninh có thể không phân biệt ra được.

Đồ?

Bàng Phi Nham đang tìm thứ gì?

Ông ta đang tìm quyến sách võ thuật sao?

Ông ta muốn quyển sách võ thuật trên người anh?

Cái này là Giang Đạo Nhiên cho anh?

“Ông là Chủ Thượng?” Giang Ninh hét lớn một tiếng, đồng tung ra hai đám, so với quyền của Bàng Phi Nham thì lại càng ngang ngược hơn.

“Uỳnh!” “Uỳnh!” “Uỳnh!” Bọn họ giống như những kẻ ngang ngược không nói đạo lý, không có bất kể chiêu thức võ thuật đẹp mắt nào, mỗi quyền đánh ra đều đánh vào thịt, âm thanh đánh quyền đỉnh tai nhức óc!

Người đó mới là Chủ Thượng Hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc đều xem đến ngẩn người, “Người đã giết nhiều người vô tội như vậy có phải ông không?” Giang Ninh đánh ra một quyền, nhanh như điện xẹt. Bàng Phi Nham cũng không kịp ngăn cản, bị đánh vào ngực, lập tức có một chiếc xương ngực bị gấy.

“Làm sư phụ của tôi bị thương, hại chết người của sư phụ của tôi, có phải ông không?” Cơn tức giận của Giang Ninh đã hoàn toàn bạo phát.

“Người khiến cho các giới đều tối tăm rối loạn, có phải ông không?” “Người vì một chút tư lợi mà lập nên Ẩn Môn có phải ông không?” Mỗi một câu hỏi của Giang Ninh đều kèm theo một cú đánh mạnh đập tới, khiến cho Bàng Phi Nhan bay ra, ngã trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu lớn.

“Phụt” Sắc mặt Bàng Phi Nham trắng bệch, trên mặt mang theo dáng vẻ khó mà tin.

Chuyện, chuyện này sao có thể!

Sao quyền pháp của bản thân ông ta có thể không bằng Giang Ninh? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi?

“Không thể nào… Tuyệt đối không thể nào!” Bằng Phi Nhan lí nhí nói.

Ông ta thấy Giang Ninh lần nữa đánh tới thì cắn răng, tức giận gầm lên: “Tuyệt đối không thể nào” “Uỳnh!” Giọng nói vừa dứt, Giang Ninh lại lần nữa đánh tới. Bàng Phi Nhan gầm lên chống đỡ.

“Cạch” Cánh tay của ông ta vậy mà lại đã bị đánh gãy.

Bàng Phi Nham kêu lớn một tiếng, lần nữa ngã bay ra. Ông †a tóc tai bù xù lăn trên mặt đất mấy vòng.

Hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc đều nhìn đến ngẩn ngơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play