Những món này bà có làm Giang Đạo Nhiên cũng không bao giờ ăn.

“Thiệt thòi cho cô quá.” Tiết Khải không khen món ăn ngon, mà thở dài đặt đũa xuống, cảm thấy đau lòng khi nhìn Tiết Ninh, “Năm đó ba cháu không đồng ý gả cô cho chú, cô là người nhà họ Tiết, từ lúc nào phải làm những công việc này chứ?”

Đây đều là những việc người hầu mới phải làm.

“Có gì thiệt thòi đâu.” Tiết Ninh rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có phần ảm đạm, “Đó là cô tự chọn, cô không hối hận”

“Côt Tiết Khải nhăn mày, “Cô không sao, nhưng chú thái độ gì vậy? Chú có hiểu cho cô không? Cháu cảm thấy không đáng chút nào.” Tiết Ninh không nói gì.

“Trong lòng ông ấy chắc chắn vẫn còn vấn vương người đàn bà ấy, dù bà ta đã chết rồi” Tiết Khải bất mãn đáp, “Giờ thì sao, đứa con hoang ấy lại về rồi, lẽ nào cô không lo hắn ta về để tranh cướp sản nghiệp nhà họ Giang sao?”

“Tiết Khải, cháu đừng nói vậy, chú nghe được sẽ không vui” Tiết Ninh khẽ chau mày, bà không thích người khác nói xấu Giang Đạo Nhiên, bất kì ai cũng không được.

Trước đây là vậy, giờ vẫn thế.

“Cháu không hiểu rốt cuộc ông ta cho cô uống bùa mê thuốc lú gì nữa” Tiết Khải lắc đầu, thở dài nói, “được, cháu có thể không nói gì chú, nhưng thằng con hoang kia thì sao? Lế nào cô giương mắt nhìn nó cướp đi mọi sản nghiệp nhà họ Giang hay sao?”

“Vậy bao năm nay Giang Đạo Nhiên không chịu có con với cô, không phải là vì đợi đứa con hoang đó về sao”

“Tiết Khải!”

Tiết Ninh nói với vẻ nghiêm túc, “Cháu nói đủ chưa?’’.

Có hơi khang khác Mở miệng là gọi một tiếng con hoang, từ bao giờ người của nhà họ Tiết của bà có cái tính đó vậy chứ?

Lại càng không phải nói thêm, con hoang trong miệng Tiết Khải có lẽ là nói đứa con của Giang Đạo Nhiên, nhưng đó cũng là con của bà ấy.

“Cột “Đủ rồi!”

Sắc mặt Tiết Ninh trông không ổn lắm: “Chuyện của tôi còn chưa đến lượt thế hệ sau như cậu đến đây dạy đời, còn nữa, kính nhờ cậu dùng sự tôn kính tối thiểu đối với nhà họ Giang đi nhé, nếu như cậu vẫn cứ như vậy thì không nên đến nhà họ Giang nữa đâu!”

Bà trực tiếp đứng dậy, dọn bát đũa trên bàn ăn, không muốn để lại cho Tiết Khải ăn.

Tiết Khải cũng nổi giận, Tiết Ninh cũng là một đứa con hoang, vậy mà bà ta còn giận mình sao?

Bà ta đã quên mình cũng họ Tiết rồi à?

“Cô à, cô đừng có quên, nếu không có nhà họ Tiết của chúng ta thì nhà họ Giang tàn từ lâu rồi! Vẫn còn muốn trở thành một dòng dõi giàu sang hàng đầu sao? Nằm mơ đi!”

Cậu ta lạnh lùng nói: “Nói khó nghe một chút thì nhà họ Giang này cũng chỉ là đồ mà nhà họ Tiết chúng ta cho đi thôi!”

Nói xong, cậu ta mặc kệ cảm xúc của Tiết Ninh mà quay người bỏ đi.

Cậu ta không thể đứng trong nhà họ Giang được nữa, tìm Giang Đạo Nhiên hỏi vài thứ đồ rồi tự mình đi lấy.

Dù sao tất cả mọi thứ của nhà họ Giang đều có được là nhờ vào nhà họ Tiết của cậu ta cho đi, ngay cả mạng của Giang Ninh cũng có thể coi là thế, đến cuối cùng, tất cả đều được nhà họ Tiết cho!

Nhìn dáng vẻ lên mặt vênh váo của Tiết Khải, Tiết Ninh không nhịn được mà lắc đầu.

Bà vẫn luôn biết, từ đầu đến cuối anh cả của bà vẫn luôn cảm thấy nhà họ Giang nợ nhà họ Tiết một ơn huệ lớn bằng trời, vì bà gả cho Giang Đạo Nhiên, cho nên nhà họ Tiết vẫn luôn trợ giúp tài nguyên, của cải cho nhà họ Giang. Nhờ đó mà nhà họ Giang mới có thể đặt chân trên đất phương Bắc, thậm chí còn trở thành một dòng dõi giàu sang hàng đầu.

Bây giờ, đến Tiết Khải cũng cho rằng như vậy, căn bản bọn họ chưa từng đặt Giang Đạo Nhiên vào mắt, đến chút tôn trọng tối thiểu cũng không có.

Nhưng đây là người đàn ông của bà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play