Quá mạnh!

Một người xử lý mười mấy người?

Tân Mẫn biết rất rõ, những người này đều là người có luyện võ, kỹ năng không tồi, mà còn là bọn liều mạng, ra tay cực kỳ tàn nhãn!

Nhưng ở trước mặt anh Cẩu, giống như những đứa trẻ chưa lớn vậy, dễ dàng bị anh Cẩu chà trên mặt đất!

“Anh Giang, người này là…” Tân Mẫn nghẹn ngào: “Anh ta là cao thủ bậc thầy?”

“Còn thua xa” Giang Ninh bình thản nói: “Nhưng anh ta đã giết qua không ít cao thủ bậc thây”~ Vù…

Đầu óc của Tân Mẫn thoáng chốc trở nên trống rỗng!

Đây gọi là còn thua xa quái quỷ gì thế?

Đến cả cao thủ bậc thầy cũng có thể giết được, Giang Ninh còn nói anh Cẩu còn thua xa?

Những người trong Lâm Thị đều là những kẻ điên như vậy sao.

Trong quá trình giám sát, ngoài anh Cẩu ra, đã không còn ai đứng vững cả, mười mấy người, toàn bộ đều ngã xuống đất, không thể cử động, không phải là gãy tay thì là gãy chân, thật là kinh khủng.

Tân Mẫn cảm thấy trái tim mình gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực, anh ta lúc trước, chính là chống đối với loại người như vậy sao?

Mình đã gây hấn với những người gì thế này!

“Anh ta không vào sao?”

Từ trong video, Tân Mãn nhìn thấy, anh Cẩu từ trong phòng bảo vệ, lấy ra một chiếc ghế và đặt xuống ngồi ở trước cánh cửa sắt của nhà máy, giống như là một vị thần giữ cửa.

Anh ta muốn làm gì thế.

Giang Ninh nhướng mắt, tiện tay ném túi đồ ăn vặt đã ăn xong vào thùng rác, lại mở một túi khoai tây chiên khác.

“Anh ta vẫn chưa đánh đủ, muốn có thêm nhiều người đến, nếu không thì anh ta sẽ quá nhàm chán” Sở thích của anh Cẩu, Giang Ninh biết rất rõ, anh ta thích đánh nhau.

Nhất là bây giờ, gọt giữa kỹ năng của mình, đã học được một chút, không kiếm được kẻ thù để đánh, anh ta liền kiếm ông năm ông sáu bọn họ để đánh, nếu không thì nắm đấm ngứa ngáy quá.

Vừa hay, có một đám người đến, cho anh ta giải khuây.

Nói xong, Giang Ninh không quan tâm nữa, tập trung ăn đồ ăn vặt của mình.

Còn Tân Mẫn thì mở to mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, một giây cũng không rời khỏi, chính là muốn xem, anh Cẩu rốt cuộc lợi hại như thế nào.

Trong một buổi sáng, có sáu bảy nhóm người đến, số lượng càng lúc càng đông, càng lúc càng hống hách, thậm chí có người muốn lái xe đâm thẳng vào nhà máy để bắt mình.

Nhưng anh Cẩu ngồi ở dó, giống như là một vị thần giữ cửa!

Tân Mẫn tính toán một lúc, có 72 người bị anh ta đánh gãy chân, 38 người bị đánh gãy tay, 19 người bị đánh gãy xương sống mũi, còn có đánh gãy xương ngực, giựt đứt tóc, đánh gấy răng…

Anh ta càng xem thì càng sợ, càng xem thì càng phấn khích!

Những người đến đã giỏi, mà anh Cẩu lại còn giỏi hơn bọn họ!

Cuối cùng, đã đến giờ ăn trưa, yên tĩnh hẳn.

Trên mặt đất bên ngoài cánh cửa sắt của nhà máy, loang lổ vết máu, anh Cẩu không cho người rửa sạch, khi cơn gió thổi qua, trong không khí nông mặc mùi máu tanh.

Khi có thêm người đến, vừa mới tới trước cửa, liền ngừng thở, đè ép đến mức không thể thở nổi!

Nhất là khi bắt gặp ánh mắt loé sáng, vẻ mặt mong đợi và thích thú của anh Cẩu nhìn lấy mình, bọn họ không đợi anh Cẩu ra tay, thì đã chưồn hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play