“Mọi người nhìn chỗ này đi. Nếu là chính phẩm của Lâm Thị thì mã vạch ẩn dưới tem phòng giả đều được làm rất tinh tế, dùng laser để khắc. Mà hàng giả đều là đóng dấu mực dầu, dùng ngón tay cạ nhẹ…” Ông ta vừa nói vừa dùng móng tay cào, người xung quanh vội chen chúc lên nhìn ngón tay Tân Mẫn, chờ đối phương cào sạch tem chống giả.

Nhưng sắc mặt Tân Mẫn chợt cứng lại, ông ta cào xong tem chống giả thì lớp mã vạch bên dưới chính là vạch laser, tỉnh tế khéo léo!

“Ông muốn chứng minh sản phẩm trên tay ông là chính hãng sao?”

Có người hừ một tiếng chế nhạo.

“Hừ, cái này là thật, nhưng cái khác thì sao!”

Ông ta bỏ cái trên tay xuống, lại cầm một sản phẩm khác từ quầy lên, nhân viên cửa hàng vội ngăn cản. Cô ta nhận ra cái Tân Mẫn cầm lấy là từ rương hàng nhái lấy ra, nếu mang ra nghiệm chứng tại chỗ thì xong đời!

“Dừng lại ngay! Ông không thể phá rối! Đây là sản phẩm của chúng tôi!”

Nhân viên cửa hàng muốn cướp lại, Tân Cương lại đứng ra ngăn cản, cười khẩy: “Sao nào? Có tật giật mình à?”

Ông ta cầm một xấp tiền mặt dày cộp ra đập lên mặt bàn: “Tôi mua toàn bộ số hàng này!”

“Thưa mọi người! Nếu cửa hàng này không phải có tật giật mình thì sao lại ngăn cản kiểm tra? Bây giờ hàng giả trên thị trường còn nhiều hơn hàng thật, rõ ràng là do Lâm Thị cố ý!

Bọn họ muốn lợi nhuận, muốn kiếm tiền, không màng đến quyền lợi của người tiêu thụ! Mọi người có thể xé bỏ tem chống hàng giả ra xem có phải hàng chính hãng hay không!”

Tân Cương lớn tiếng nói.

Tân Mãn chậm rãi xé bỏ lớp giấy gói, thấy gương mặt tái nhợt của nhân viên bán hàng như đang chờ đợi tuyên án tử hình thì rất hưởng thụ, thậm chí cố ý thả chậm động tác xé mở.

Người xung quanh bị hai người nói phục, đều xé mở đóng gói đồ mình vừa mua, muốn nghiệm chứng tại chỗ xem sản phẩm mình mua được có phải hàng chính hãng hay không.

Nếu là hàng giả bọn họ sẽ đập nát cửa hàng này!

Sắc mặt nhân viên cửa hàng tái nhợt, ngay cả ông chủ đều gấp đến mức nhảy dựng lên lại không dám chạy ra. Bây giờ chạy ra ngăn chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

“Xoẹet” Tân Mãn xé tem chống hàng giả, dùng móng tay cào lớp mạ, nhìn chằm chăm dưới móng tay, chắc chắn mình có thể thấy hàng mã vạch in mực dầu.

Nhưng mà…

Ông ta ngây người không dám tin!

“Cái này… sao lại như vậy?”

Vẫn là hàng thật!

Không thể nào!

Sao có thể như vậy được! Vẫn con mẹ nó là chính phẩm.

Rõ ràng ông ta chuyên môn dặn dò cửa hàng này phải bán hàng giả cơ mà! Sao mở hai cái đều là hàng chính hãng?

Tân Mẫn tức giận, cũng như phát điên mà chộp lấy sản phẩm khác trên quầy, xé mạnh tem chống giả, cào lớp mạ, nhưng vẫn là chính phẩm.

Ông ta sắp điên rš   “Là thật, của tôi là thật mà!”

“Của tôi cũng là thật. Chắc đầu óc có vấn đề, hại tôi xé mất lớp đóng gói rồi. Thần kinh!”

“Đồ mọi người mua đều là chính phẩm mài! Người này rõ ràng là đến gây sự. Ông chủ đâu rồi? Mau gọi người đánh chết đồ khốn này đi!”.

Đến xưởng Tân Mẫn ngây ra, Tân Cương cũng đơ người.

Hai người đứng tại chỗ nhìn ba, bốn mươi sản phẩm bị mình xé mở, đều là chính phẩm. Bọn họ không giống đến vạch trần hàng giả mà cứ như chuyên môn đến nói cho mọi người sản phẩm của Lâm Thị trên thị trường… đều là chính hãng!

Hàng của Lâm Thị không thể mô phỏng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play