Ngụy Minh nói tiếp: “Người phụ nữ này, sau khi sáng lập ra tập đoàn Linh Long đã làm không ít điều xấu, cưỡng đoạt, đốt nhà giết người, chỉ cần là ngáng đường của cô ta, ngáng đường của nhà họ Long thì những người đó đều bị loại bỏ”

“Cô tưởng rằng tập đoàn Linh Long phát triển được như bây giờ là dựa vào cô ta làm ăn đường hoàng sao?”

Trong từng câu từng chữ Ngụy Minh nói ra đều là châm biếm mỉa mai.

Anh ta nhìn Long Linh Nhi một cái, ánh mắt đâỳ sát khí nói: “Mỗi một người liên quan đến lợi ích của tập đoàn Linh Long này không có ai là trong sạch”

Sắc mặt Long Linh Nhi tái nhợt, giống như là bị người ta lột bỏ lớp ngụy trang, khiến cả người cô ta lạnh như băng, giống như bị gió lạnh thổi vậy.

Cô ta muốn tận dụng hết khả năng, giữ lại chút hình tượng trước mặt Lâm Vũ Chân, nhưng thời khác đó, cô ta dường như đứng trơ trụi trước mặt c‡ “Bây giờ cô có còn muốn cứu cô ta không?”

Ngụy Minh nghiền ngẫm nhìn Lâm Vũ Chân.

“Đúng, đúng là tôi vẫn muốn cứu cô ấy”

Lâm Vũ Chân hoàn toàn không chút đản đo, vững vàng kiên định: “Cô ấy mắc sai lầm, thậm chí cô ấy còn đáng chết, nhưng cũng không đến lượt các người giết, vì vậy, tôi không thể giương mắt nhìn các người làm hại cô ấy”

“Hahaha”

Ngụy Minh giống như vừa nghe xong một cậu chuyện rất nực cười, nghe đáng cười nhưng trong thâm tâm lại có một loại cảm giác kỳ lạ.

Chỉ trong nháy mắt, anh ta không đã muốn giết Lâm Vũ Chân.

Nhưng thật đáng tiếc, cũng chỉ trong chớp mắt thôi, trái tim anh sớm đã nguội lạnh rồi.

“Thật ngại quá, tôi hôm nay không chỉ muốn giết cô ta, tôi còn muốn giết cô”

Ánh mắt Ngụy Minh trở lại lạnh lùng vô tình, tay vừa đưa lên lập tức hô to: “Ra tay”.

Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!

Trong nháy mắt, ba người tay mang dao găm lao tới, những lối Long Linh Nhi và Lâm Vũ Chân có thế tẩu thoát đều bị chặn cứng.

Con dao găm sắc bén đó, đâm thẳng về phía Lâm Vũ Chân,chỉ cần chém một nhát dao vào họng cô, Lâm Vũ Chân chắc chản sẽ không còn đường sống.

Nhưng cô, vẫn đứng đó.

Vẫn đứng chặn trước mặt Long Linh Nhi, nếu có chết cô cũng phải bảo vệ Long Linh Nhi.

Long Linh Nhi khóc to, nước mắt giàn giụa như mưa, hai tay nắm chắc lấy nắm cửa, trong tâm trí sớm đã không còn chút sợ hãi nữa, còn lại chỉ là sự hối lỗi, xấu hổ, còn có cả sự hối hận nữa…

Bịch! Bịch! Bịch!

Đột nhiên vài viên đá từ đâu bay xuống!

Rơi chính xác vào tay của ba người kia, trực tiếp xuyên qua, dao găm rơi xuống đất, phát ra âm thanh sắc bén.

Sắc mặt Ngụy Minh thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn qua đó, chỉ nhìn thấy một gương mặt mang theo rất nhiều sát khí, giống mãnh thú lao tới.

“Các Người, tự tìm cái chết đi”

Giang Ninh hô to, ánh mắt nhòe đi, hóa thành một đường dài, thoáng cái liền qua đó.

Rồng điên xuất hiện, khơi dậy một làn sóng lớn.

Giang Ninh dường như một con khủng long bạo chúa, tốc độ cực nhanh nhạy làm cho người ta phản ứng không kịp.

Tất cả mọi người đều bị anh nhìm chảm chằm, thậm chí ngay cả linh hồn cũng run rẩy.

Giống như bị đóng đinh xuống đất.

Cũng chỉ trong giây phút đó, Ngụy Minh sững sờ, đứng đơ người, đợi khi anh ta hoàn hồn thì Giang Ninh đã đến nơi rồi.

Rầm!

Một cú đấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play