Cực kỳ hung ác!

Những người xem náo nhiệt xung quanh đều giật mình.

Đây là nhà họ Ngô và nhà họ Chu muốn lập tức g iết chết Tống Tiểu Vũ à.

Cho dù Tống Tiểu Vũ đùa với lửa hơi quá tay, nhưng tội không đáng chết.

Càng không cần phải nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy. Dù sao Tống Tiểu Vũ cũng là gia chủ nhà họ Tống, thân phận và địa vị có thể cao ngang với Chu Phương và Ngô Phàm.

Chỉ là bọn họ cũng nhìn ra được, nhà họ Ngô và nhà họ.

Chu căn bản không để mắt tới nhà họ Tống cũng là gia tộc lớn hạng hai như bọn họ.

Không nói tới nhà họ Tống bây giờ để Tống Tiểu Vũ – thằng nhóc không có ai biết tới làm gia chủ, cho dù là Tống Vĩ Minh thì bọn họ cũng không để vào mắt!

Ngô Hồng Vĩ nói vừa xong, mấy người phía sau rục rịch muốn xông lên.

Trên mặt đám người Tống Tiểu Vũ không hề sợ hãi.

Trái lại, Dương Húc sợ đến mức mặt cũng trắng bệch!

Gã thấy Giang Ninh quay đầu nhìn gã, thậm chí… còn mỉm cười.

Là hán!

Thật sự là hắn!

“Chờ đãi”

Gã vội vàng gọi người lại, bước lên hai bước, ghé sát bên †ai Ngô Hồng Vĩ, nói nhỏ: “Gia chủ, chuyện n: cứ quyết định bỏ qua đi, bây giờ chúng ta hãy rời khỏi đây!”

Dương Húc thật sự lo lắng, đám người Ngô Hồng Vĩ còn ở lại đây nữa, đợi đến khi Giang Ninh ra tay thì mẹ nó, ai cũng đừng mong đi được.

Bây giờ rõ ràng Giang Ninh đi theo Tống Tiểu Vũ, không thấy hắn lại ngồi ở bên cạnh Tống Tiểu Vũ sao? Thậm chí… chỗ Giang Ninh ngồi mới là vị trí chủ tọa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play