Người được bọn họ dẫn vào đâu?

Bọn họ chính là người nhà họ Ngô và nhà họ Chu đấy!

Nhìn những ánh mắt của mọi người xung quanh, Ngô Phàm hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nhưng y biết, nếu mình không nghe lời anh Cẩu nói, cho dù y có tìm được cái lỗ để chui vào, anh Cẩu cũng sẽ kéo y ra, lại hung hăng đánh chết!

Chu Phương càng nghiến răng nghiến lợi, nhục nhã muốn tự sát. Gã cúi đầu, không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt mình.

Vừa rồi gã còn nói, muốn Tống Tiểu Vũ và nhà họ Tống quỳ xuống xin lỗi gã, muốn nhà họ Tống hoàn toàn biến mất, nhưng lúc này…

Gã cảm giác mặt gã đã bị đánh đến sưng luôn rồi!

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Sao Ngô Phàm và Chu Phương… lại quỳ xuống. Bọn họ… bọn họ chính là… gia chủ tương lai của nhà họ Ngô.

và nhà họ Chu đấy!”

“Gia chủ sao có thể quỳ được!”

Mặc dù những người đó nói chuyện rất khẽ, nhưng vẫn truyền tới trong tai hai người Ngô Phàm và Chu Phương.

Gia chủ tương lai à?

Hôm nay bọn họ quỳ xuống, vậy cả đời này sẽ không thể trở thành gia chủ nữa!

Sợ rằng lúc trở về còn phải chịu phạt, thậm chí bị đuổi ra khỏi gia tộc đấy!

Nỗi nhục này mất mặt gia tộc như vậy, bọn họ còn có mặt mũi nào trở lại nữa.

Nếu để cho gia chủ tương lai quỳ trước mặt gia chủ nhà họ Tống, vậy tính là gì chứ?

Nói là nhà họ Ngô gã và nhà họ Chu ở trước mắt nhà họ Tống chỉ có thể ăn nói khép nép quỳ xuống sao?!

“Hai đứa trẻ này không hiểu chuyện”

Tống Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nghi ngờ vừa khẩn trương của mọi người, cao giọng nói: “Bất kính với bậc trưởng bối, phải phạt!”

Dường như có một tiếng nổ lớn vang lên. Cậu ta mới nói ra, người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.

Tống Tiểu Vũ nói lời này, có nghĩa là tự nhiên xem Ngô Phàm và Chu Phương là đám con cháu của mình!

Cậu ta lấy ra thân phận và vị trí gia chủ của nhà họ Tống!

“Tôi thấy cách giáo dục của nhà họ Ngô và nhà họ Chu có vài vấn đề”

Tống Tiểu Vũ vô cùng phấn khích, khí thế cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Có Giang Ninh đứng bên cạnh, thậm chí cậu ta còn chẳng sợ gia tộc lớn hàng đầu nữa ấy chứ!

“Nếu đứa trẻ phạm sai lầm, hơn phân nửa là do thói quen, đánh một trận là tốt rồi. Chỉ là tôi không tiện ra tay”

Cậu ta liếc nhìn Ngô Phàm và Chu Phương: “Các vị có mặt ở đây đều là người xuất sắc trong thế hệ trẻ, tôi biết rất rõ quy định của phương bắc chúng ta, bất kính với trưởng bối thì nên phạt nặng!”

Ở phương bắc, bình thường mỗi gia chủ đều có thân phận cao, cho dù chỉ là gia chủ của một gia tộc lớn hạng ba, thế hệ sau thấy bọn họ ít nhiều đều phải khách sáo một chút.

Đây là lễ, cho dù là giả thì ngoài mặt vẫn phải làm đúng chỗ.

Lúc này, Tống Tiểu Vũ hoàn toàn giáo huấn Ngô Phàm và Chu Phương giống như đang dạy dỗ cháu mình!

Hai người bọn họ đều tức muốn nổ phổi, hận không thể xông lên cắn chết Tống Tiểu Vũ.

Nhưng bọn họ vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Giang Ninh và anh Cẩu, cho dù cho bọn họ thêm mười lá gan thì bọn họ cũng chẳng dám.

“Cậu Tống, chắc chắn Ngô Phàm và Chu Phương không cố ý đâu, hi vọng cậu giơ cao đánh khế”

“Đúng vậy, mọi người quen biết nhiều năm, chỉ sợ bọn họ nhất thời còn chưa kịp phản ứng về chuyện cậu đã trở thành gia chủ nhà họ Tống thôi, mong cậu đừng quá tính toán.”

“Quy định của phương bắc không thể bị phá hỏng được, Ngô Phàm và Chu Phương nên chịu phạt. Chỉ e rằng còn phải để người nhà họ Ngô và nhà họ Chu chịu phạt ấy chứ.”

Trong đám đông có mấy người mở miệng nói, cũng không biết họ có ý gì nữa.

“Các người nói rất có lý”

Tống Tiểu Vũ nhìn Giang Ninh, thấy Giang Ninh gật đầu thì thản nhiên nói: “Nếu đứa trẻ phạm sai lầm, vậy thông báo với trưởng bối của bọn họ tới đón về đi.”

“Trước khi trưởng bối trong nhà tới, hai người bọn họ lại quỳ ở đây cho tôi!”

Cực kỳ uy nghiêm!

Dáng vẻ Tống Tiểu Vũ uy nghiêm, không ngờ chính là dáng vẻ một gia chủ của gia tộc lớn thật sự. Loại khí thế và phong thái mạnh mẽ này căn bản không phải là giả VỜ.

Mà cậu ta có sức lực, cậu ta dám nói chuyện một cách mạnh mẽ như vậy, còn dám nói ra những lời đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play