“Đừng phí lời!”

Khương Lệ nói: “Chúng ta không còn thời gian nữa, nếu không được Lâm thị tha thứ, không chỉ có ông, ngay cả tôi cũng xong đời, cả nhà họ Khương cũng vậy, ông hiểu chưa!”

Ngay cả nhà họ Khương cũng xong đời?

Câu này như một gáo nước lạnh dội thắng xuống đầu Dương Minh, khiến cả người ông ta lạnh lẽo!

“Còn ngây ra đấy lăm gì? Đến Lâm thị! Đưa cho họ số.

liệu bọn họ muốn nhanh đi!”

Khương Lệ tát mạnh vào mặt Dương Minh.

Dương Minh cũng không dám nói thêm một lời, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của Khương Lệ, vàng lái xe về sở nghiên cứu.

Vẻ mặt đờ đẫn như thể vừa mới thấy quỷ.

Ông ta chạy vội về sở nghiên cứu, sau đó lập tức tìm lễ tân, muốn phương thức liên hệ của Lâm thị, nhưng.

không thấy nhân viên công tác quầy lễ tân đâu cả.

“Người đâu? Nhân viên lễ tân đâu!”

Dương Minh tức điên lên, vừa vội vừa tức, lúc then chốt lại không có cách nào liên lạc với Lâm thị, vậy thì xong đời rồi.

Tài xế lúc trước đến hình như có nói nếu muộn thì bọn họ có khả năng sẽ không cần nữa, vậy thì chết mất!

“Phó sở trưởng Dương”

Nghe thấy tiếng động, nhân viên công tác quầy lễ tân chạy ra từ phòng thay đồ, vẻ mặt ngại ngùng nói: “Phó sở trưởng Dương, tôi đang tìm ông đây”

Cô lấy ra một tờ đơn xin nghỉ việc: “Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi, tôi không làm nữa: Dứt lời, cô để tờ đơn nghỉ việc xuống, để lại Dương Minh đang chết lặng, mặt như sắp khóc tới nơi.

“Phương thức liên hệ của Lâm thị!”

Một lúc sau ông ta mới phản ứng lại, liền lập tức gào to lên, nhưng nào có thấy bóng dáng cô lễ tân đâu nữa.

Dương Minh thật sự muốn khóc rồi, vò mái tóc rối bời, cảm thấy mình ngày càng cận kề với cái chết.

Lúc này, đám Giang Ninh vừa mới cơm no rượu say, ngồi ở trà lâu nhà họ Cao nhàn nhã pha trà.

“Tên Dương Minh kia sẽ chủ động mang số liệu đến thật hả?”

Lâm Vũ Chân còn hơi nghi ngờ.

Cô không phải không tin Giang Ninh, mà là không tin Dương Minh, loại người đó làm sao dễ nói chuyện như: vậy được.

Hơn nữa đằng sau Dương Minh có thương hiệu quốc tế Slanka khống chế, chỉ vì để trả mối thù trước đây bị họ dẫm dưới chân hồi họ tiến vào thị trường Thịnh Hải.

“Em nghĩ là có.”

Người lên tiếng trước là Cao Bân, cậu ta hoàn toàn tin tưởng Giang Ninh.

Cho dù Giang Ninh nói heo cái trèo cây, thậm chí là bay, cậu ta cũng sẽ tin sái cổ.

“Tôi cũng nghĩ là ông ta sẽ đến”

Cao Á Lệ cũng gật đầu.

Lúc này cô mới phản ứng lại, hiểu được ý của câu Giang Ninh nói lúc trước.

Thế giới khác nhau thì sẽ có quy tác không giống nhau, cách giải quyết vấn đề cũng vậy.

Thế giới ngầm nhìn vào ai có thực lực, ai có nắm đấm mạnh, còn thế giới này thì nhìn quyền, nhìn thết Nhìn vào xem ai mới là giàu nứt khố đổ vách!

Hiển nhiên, nói đến thế giới ngầm, thực lực của Giang Ninh không còn gì để nghi ngờ, còn thế giới thương nghiệp, thực lực của Giang Ninh hản cũng không yếu, Cao Á Lệ không ngốc, sớm đã nhìn thấy một vài manh mối.

Trong mấy người chỉ có Lâm Vũ Chân cảm thấy khả năng không cao lắm.

“Vợ à, hay là mình cá cược nhé?”

Giang Ninh cười nói: “Nếu tên đó mang số liệt Sao: “Thì sao?”

Lâm Vũ Chân căn môi, mang đến thì đương nhiên là tốt, cái cô muốn không phải là số liệu kia: “Nếu như anh nói đúng, vậy em sẽ đồng ý với anh một yêu cầu nhỏ”

“Yêu cầu nhỏ không quá đáng”

Cô vội bổ sung thêm một câu, miễn cho Giang Ninh nghĩ yêu cầu nào đó mà cô không đỡ được.

Lời vừa nói ra, mặt Cao Á Lệ đã đỏ ửng lên, chác là vừa mới hiểu nhầm ý của Lâm Vũ Chân.

Cao Bân cũng khụ khụ hai tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác, giả vờ uống trà, nhưng tai lại dựng đứng lên, chuẩn bị tinh thần hóng chuyện.

“Được!”

Giang Ninh nói: “Anh mà nói đúng, thì trong một tuần em không được cướp đồ ăn vặt của anh, một lời đã định!”

“Một lời đã định!”

“Phụt..”

Cao Bân phun trà, phun thẳng vào mặt Cao. Á Lệ, suýt nữa thì làm lớp trang điểm trôi lem nhem, khiến cho mặt Cao Á Lệ tối sầm lại.

Vừa dứt lời, người phụ trách trà lâu bước đến cửa cung kính nói: “Đại tiểu thư, có người tên là Dương Minh đến, hỏi cô Lâm có ở đây không, có cho ông ta vào không ạ?”

Nghe vậy, Lâm Vũ Chân ngẩn ra.

Thật sự đến rồi?

Còn rất nhanh!

Giang Ninh lợi hại như vậy sao, nói Dương Minh sẽ chủ động đem số liệu đến, ông ta thật sự đến rồi.

Đồ ăn vặt trong một tuần cô không có cách nào cướp với Giang Ninh nữa?

Nhưng cô còn vui lắm kìa!

€ó số liệu, Lâm thị có thể khai phá sản phẩm mới nhanh chóng, rồi nhanh chóng tiến vào thị trường Phương Bắc.

Cô đang định lên tiếng bảo Dương Minh vào, nhưng Giang Ninh lại lắc đầu, từ chối thẳng thừng.

“Nói với ông ta, không cần nữa, số liệu của họ hiện giờ tôi không muốn nữa, Lâm thị chúng tôi có thể phân tích thống kê, đợi thêm mấy tháng nữa thì có sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play