“Lần này người chịu trách nhiệm tiến vào thị trường phía bắc tên là Lý Đông”

Anh Cẩu dừng lại một lát: “Là một trong tám người thanh niên khai thác thị trường mà đại ca đích thân chọn lần trước”

Tám người kia, ngoại trừ một người chết ngoài ý muốn, bây giờ bảy người còn lại đều đã trưởng thành, hoàn †oàn có thể một mình đảm đương một phía.

Thị trường phía bắc rất quan trọng, Lý Đông là người xuất sắc trong số đó đã không hề do dự, chủ động đề xuất làm người tiên phong của tập đoàn Lâm thị thử khai thác thị trường phía bắc.

Không ngờ anh vừa tới đã xảy ra chuyện.

“Bây giờ, liên hệ với bọn họ.”

Giang Ninh nói.

“Liên lạc thế nào?”

Anh Cẩu thoáng ngẩn người. Sợ rằng công ty kia chỉ là một cái vỏ rỗng, trong lúc nhất thời rất khó tìm ra được Hứa Nghị đang ở đâu.

Giang Ninh liếc nhìn anh Cẩu: “Dùng cách cậu am hiểu nhất đấy”

Anh Cẩu lập tức hiểu ra.

Thoát cái, Hứa Nghị còn đang ngủ trưa đã bị người gọi dậy.

“Cậu nói gì, công ty tôi bị người ta đập à?”

Hứa Nghị trợn trừng mắt, trên mặt đầy tức giận.

Cho dù công ty túi xách này chỉ có cái xác không, nhưng đó cũng là mặt mũi của Hứa Nghị!

Có ai ở thành phố Thiên Bắc này dám đập chứ?

“Đập cửa, còn hắt đầy phân trong đại sảnh, trên tường viết tên đại ca, viết là…”

Người đàn em có phần không dám nói.

“Cái gì?”

Hứa Nghị híp mát, trên mặt đầy sát khí.

“Phía trên viết: thằng nhóc Hứa Nghị, ông nội mày tới rồi!”

“Rầm!”

Hứa Nghị nhảy dựng lên, nắm cái chén rượu trên bàn và ném mạnh xuống đất, cái chén vỡ thành bảy tám mảnh, anh ta giận tới mức mặt cũng đỏ bừng lên.

Anh ta lăn lộn ở thành phố Thiên Bác nhiều năm như vậy, thậm chí cũng có chút tiếng tăm ở phương bác, ai dám sỉ nhục anh ta như vậy?

Ngang nhiên tới đập phá công ty của anh ta thì thôi, còn cố ý sỉ nhục Hứa Nghị!

“Người nào làm?”

Hứa Nghị nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai?!”

“Chưa biết ạ, hắn chỉ để lại một số điện thoại”

Tên đàn em đưa cho Hứa Nghị dãy số được chép từ trên tường xuống.

Hứa Nghị thật sự tức giận đến mức cười lạnh.

Quá kiêu ngạo!

Còn dám để lại cách thức liên lạc!

Anh ta đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy chứ?

Hứa Nghị lập tức bấm số gọi, ngực phập phồng lên xuống. Anh ta thật ra muốn xem thử, rốt cuộc là kẻ nào.

không sợ chết, dám tới trêu chọc anh ta như vậy. Nếu không giế t chết đối phương thì anh ta còn lăn lộn ở thành phố Thiên Bắc này kiểu gì nữa?

“Reng reng…”

Điện thoại đổ chuông hai tiếng mới có người nghe máy.

“Mày là ai?”

“Ông nội mày!”

Phía bên kia điện thoại, anh Cẩu không hề khách sáo nói: “Cháu trai, tao còn sợ mày không dám tìm tao đấy”

Hứa Nghị cười lạnh: “Đồ không biết lợi hại, mày rốt cuộc là ai?”

“Cháu trai, cháu thật bất hiếu. Ông nội ở đây chờ cháu.

Cho cháu nửa giờ, nếu không dám đến thì ngoan ngoãn cút ra khỏi thành phố Thiên Bác đi”

Anh Cẩu nói xong liền báo địa chỉ rồi cúp máy luôn.

Hứa Nghị thật sự bị chọc giận muốn nổ tung rồi.

Làm càn!

Chẳng coi ai ra gì!

Thành phố Thiên Bác có kẻ như vậy từ khi nào thế?

“Đi Anh ta lập tức gọi người tới: “Đi gặp xem rốt cuộc là thần †hánh phương nào. Dẫn theo người gi ết chết bọn chúng!”

Mà bên kia, anh Cẩu để điện thoại xuống, lại cảm thấy, hóa ra dùng đầu tới giải quyết vấn đề cũng không khó.

Bọn họ vốn không biết nên làm thế nào tìm được Hứa Nghị kia, bây giờ không cần bọn họ đi tìm, Hứa Nghị kia sẽ tự mình tới cửa.

“Đại ca, sau khi bọn chúng đến thì nên làm gì tiếp theo am Giang Ninh ngồi đó, chậm rãi uống trà, híp mắt lại.

“Cậu muốn làm thế nào thì làm”

Anh Cẩu hơi hưng phấn.

Lại giống như con hổ dữ vừa thoát khỏi lồng giam, đến phương bắc này, anh Cẩu càng lúc càng cảm thấy mình có nên đổi tên, gọi anh Hổ tương đối khí phách hơn.

THoáng cái đã có mấy chiếc xe đến dưới quán trà, mười mấy người từ trên xe lao xuống, xông thẳng vào quán trà, trên gương mặt ai nấy đều đầy sát khí giống như hung thần ác sát!

Cả quán trà đều được Giang Ninh bao hết, lúc này cũng chỉ có mấy người Giang Ninh.

Bọn họ lại ngồi yên tĩnh uống trà, chờ Hứa Nghị tới cửa.

Hứa Nghị vừa tới đã đi thẳng vào trong, mười mấy người phía sau lập tức bao vây cả căn phòng.

Anh ta ngồi xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn tự rót cho.

mình một cốc mà không hề khách sáo.

“Mày đúng là điên cuồng đấy!”

Anh ta đập mạnh chén trà xuống mặt bàn, lạnh giọng nói: “Tao thật ra muốn hỏi mày là ai lại dám trêu chọc †ao ở thành phố Thiên Bác này, hôm nay mày không cho.

†ao một lời giải thích thì chúng mày không đi được đâu”

“Giang Ninh”

Giang Ninh liếc nhìn Hứa Nghị và thản nhiên nói: “Tôi là người Lâm thị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play