“Ừ, em đang chuẩn bị”

Lâm Vũ Chân đã sớm nghĩ tới điều đó.

Khí hậu ở phía bắc và phía nam có chênh lệch rất lớn, sản phẩm có thể bán chạy ở phía nam nhưng cầm tới phương bắc lại không hợp với khí hậu.

Đừng nói đứng vững, có thể thuận lợi đánh vào thị trường phía bắc cũng là cả một vấn đề.

“Vợ anh thật thông minh”

Giang Ninh quệt nhẹ qua mũi của Lâm Vũ Chân: “Cho.

nên mới nói, báy giờ số hàng kia của chúng ta bị giữ lại thật ra là chuyện tốt, bằng không một khi đưa vào thị trường sẽ để lại ấn tượng đầu tiên không tốt cho người tiêu dùng ở phương bắc”

Trong họa được phúc, cũng chỉ Giang Ninh có thể nói vài ba câu đã khiến cho Lâm Vũ Chân an tâm *ừz Lâm Vũ Chân gật đầu: “Vậy anh muốn đi tới phương bắc sao?”

“Có thể không cần hàng, thậm chí có thể không cần tới thị trường, nhưng người Lâm thị chúng ta phải được đưa Về an toàn.”

Giang Ninh nghiêm túc nói: “Anh đã hứa với bọn họ”

Lâm Vũ Chân thò tay vòng qua cổ của Giang Ninh, khẽ hôn lên mặt hắn một cái.

“Trên đường đi nhớ cẩn thận, em chờ anh về.”

Giang Ninh không lãng phí thời gian, lập tức gọi điện thoại cho mấy người anh Cẩu, bảo bọn họ đến sân bay.

chờ mình.

Hán lại gọi điện thoại cho Diệp Khinh Vũ.

“Thời gian tới cô đều được nghỉ, vậy đừng ở Thịnh Hải nữa, đến Đông Hải đi”

Giang Ninh đi thẳng vào vấn đề, không nói thừa một câu: “Tôi tính đi phương bắc mấy ngày, bên Đông Hải phải có người thì tôi mới yên tâm hơn một chút”

Có thể nói phòng ngự ở Đông Hải bây giờ xem như thiên la địa võng!

Cho dù cao thủ cấp Tông Sư đến đây, cũng chưa chác có thể được lợi gì, nhưng về vấn đề an toàn của đám người Lâm Vũ Chân, Giang Ninh không muốn có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play