*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Toàn thân Tô Minh Toàn run rẩy, liên tục lắc đầu: “Không.
dám! Không dám! Tôi không dám nữa!”
Có cho hắn ta mười lá gan thì bây giờ hắn ta cũng không dám mạnh miệng nữa.
Tô Minh Toàn đã nhìn ra, đám người Giang Ninh này tuyệt đối là những kẻ tàn nhãn!
Nếu mình còn dám nói nửa câu kiêu căng, bọn họ tuyệt đối sẽ giế t chết mình mà không hề có ¿hút do dự nào, Hản ta liên tục cầư xin tha thứ: “Cầu xin các người tha cho tôi. Cô Diệp, tôi thật sự biết sai rồi. Nếu tôi biết cô là bạn của ông anh đây, dù thế nào tôi cũng không dám trêu chọc cô.
Vừa rồi hắn ta còn tuyên bố phải giế t chết Diệp Khinh Vũ, còn muốn cho cô ấy thân bại danh liệt, nhưng bây giờ lại giống như chó lạc nhà vậy.
“Vậy được, nếu Khinh Vũ không tính toán với anh, chuyện này coi như qua”
Giang Ninh khẽ gật đầu.
Tô Minh Toàn nghe được câu này, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
‘Vừa nãy, hắn ta thật sự cho rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở đây!
Lúc này, tất cả đám người Lưu Tiểu Đao đi theo bên cạnh hắn ta đều nằm trên đất, không có một ai có thể động đậy, còn ai có thể che chở cho mình được?
Hừ, chờ Giang Ninh rời đi, chờ bản thân trở về nhà họ Tô, nhất định hắn ta sẽ mời cao thủ nhà mình đi giết Giang Ninh, giết Diệp Khinh Vũ!
Từ trước đến nay, Tô Minh Toàn cậu ta chưa từng bị người nào sỉ nhục như vậy, hán ta nhất định sẽ phải tính khoản nợ này!
Trong mắt Tô Minh Toàn thoáng hiện sự ngoan độc.
nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Ít nhất, bây giờ hắn còn sống.
“Nhưng anh phái người tới Đông Hải của tôi gây sự, chúng ta lại nói về tiếp chuyện này đi.”
Câu nói thứ hai của Giang Ninh làm cho Tô Minh Toàn hoàn toàn sửng sốt, bất chợt trên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Sao… sao là thành hai chuyện khác nhau vậy?” “Các bạn cố gắng vào trang nguồn như trên hình đọc nhé, để chúng mình có nhiều động lực lên chương mới!”
Hắn ta hoảng sợ kêu to. Giang Ninh nói vậy là có ý gì?
Đây là muốn tính khoản nợ thứ hai à?
“Không! Không phải là tôi!”
lão Lục mới vừa đưa đám người Vương Vĩ đi ral Lão Lục đứng ở đó, một chân còn đạp lên đầu của một người, mặt mỉm cười: “Cô Diệp, mời cô lên xe trước”
Đầu Diệp Khinh Vũ trống rỗng.
Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng gặp phải người đàn ông nào lợi hại như vậy!
Vừa rồi khi ở trong, cô ấy đã thấy Giang Ninh, thấy đám người anh Cẩu, cô ấy chấn động đến mức nói không ra lời, mấy người lại đánh cho mười mấy người Tô Minh Toàn ngã sấp trên mặt đất, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Mà lão Lục trước mắt này chỉ có một mình đã giải quyết cả mười mấy người!
Trời ạt Bọn họ còn là con người sao?
TA.
Người bị lão Lục đạp đau đến mức rên lên thành tiếng.
Chân lão Lục chợt dùng sức, chỉ một thoáng, người kia liền trực tiếp hôn mê.
“Ai dám phát ra tiếng, vậy cả đời cũng không có cơ hội phát ra tiếng nữa!”
Lão Lục quát.
Dám ảnh hưởng tới đại ca ở bên trong thẩm vấn thì đừng trách anh ta không khách sáo!
Tất cả mọi người lại chỉ có thể lập tức câm nín.
Diệp Khinh Vũ lên xe, từ đầu đến chân vẫn còn đang tê đại Trên xe, Vương Vĩ và ba mẹ anh ta cũng vậy.
“Lợi… lợi hại quá!”
Mặt Vương Vĩ đỏ lên, mắt trợn tròn nhìn qua, khua tay múa chân: “Vừa rồi anh Lục này chỉ như vậy… Sau đó như vậy, tất cả bọn họ vậy mà lại ngã xuốn: “Thật chẳng khác gì đang đóng phim vậy!”
Nhưng đây đâu phải là đóng phim, đổi lại là bọn họ, lúc này đã bị Tô Minh Toàn đánh chết rồi!
“Khinh Vũ, cô không sao chứ?”
Lúc này Vương Vĩ mới phản ứng được, hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi phí lời. Bên trong là Giang Ninh đấy!
Người đàn ông kia còn mạnh hơn lão Lục, Diệp Khinh Vũ làm sao có thể có chuyện gì chứ.
“Không sao”
“Tô Minh Toàn…”
“Anh ta quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Ap Vương Vĩ sợ đến mức mặt trắng bệch. Tô Minh Toàn quỳ xuống á?
Thằng cha hư hỏng này thế mà lại quỳ xuống xin lỗi Diệp Khinh Vũ à?
“Vậy anh ta… Anh ta lo lắng Tô Minh Toàn còn có thể trả thù.
“Tôi thấy… anh ta không dám đâu”
Quá chấn động, quá khủng khiếp, quá kinh người!
Khí thế mạnh mẽ của Giang Ninh làm cho Diệp Khinh Vũ đến giờ vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được.
Đây chỉ vì mình là bạn của Lâm Vũ Chân, nếu có người bắt nạt Lâm Vũ Chân, vậy hậu quả… Diệp Khinh Vũ căn bản cũng không dám nghĩ nữa.
Cô ấy đột nhiên hiểu rõ vì sao Lâm Vũ Chân nói: Ở Đông Hải, không có người nào mà cô ấy không thể động vào.
Không, là cả thế giới đều không có người nào mà cô ấy không thể động vào đượ!
c Diệp Khinh Vũ nghĩ, thật may vì Lâm Vũ Chân không phải là người thích gây chuyện, bằng không sợ rằng sẽ long trời lở đất mất.
Mấy người ngồi trong xe mà trong đầu vẫn còn trống rỗng, gần như đã mất năng lực suy nghĩ.
Mà bên trong biệt thự, Tô Minh Toàn quỳ trên mặt đất, lớn tiếng biện giải: “Không phải là tôi! Thật sự không phải là tôi! Tôi làm sao có thể đi Đông Hải được? Đó là địa bàn của đại ca, sao tôi dám đi chứ!”
“Là gã! Chính là Lưu Tiểu Đao này, gã không biết lợi hại, cũng dám xúc phạm tới đại ca, là gã tự đâm đầu vào.
chỗ chết!”