Diệp Khinh Vũ ngây người một chút, đã giải quyết xong rồi?

Không lâu trước đây người của Tô Minh Toàn mới Đông Hải muốn bắt bản thân về, bị người của Giang Ninh đuổi đi rồi, bây giờ Vương Vĩ nói chuyện đã giải quyết rồi.

“Bên ông chủ tìm người giải quyết rồi sao”

Diệp Khinh Vũ lập tức hỏi.

Cô cực kỳ tin tưởng Vương Vĩ.

Từ khi xuất đạo Vương Vĩ đã là người quản lý của cô, luôn chăm sóc và bảo vệ cô.

Lần này nếu không nhờ Vương Vĩ sợ là cô không có cơ hội trốn khỏi Thành Hải, sớm đã bị Tô Minh Toàn tổn hại rồi.

“Ừ, ông chủ dùng không ít mối quan hệ, trả giá không nhỏ”

Bên trong điện thoại, Vương Vĩ thở dài, “Cuối cùng cũng áp chế được lửa giận của thiếu gia nhà họ Tô rồi, sau khi cô về phải cảm ơn ông chủ đàng hoàng”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Diệp Khinh Vũ cực kỳ vui mừng.

Chuyện cuối cùng cũng giải quyết rồi, cô cũng có thể quay về tiếp tục ca hát rồi.

“Tôi đã đến Đông Hải rồi, bây giờ cô ở đâu, tôi đến đón cô”

Vương Vĩ nói.

“Được, tôi gửi định vị cho anh”

Cúp máy, mặt của Diệp Khinh Vũ đầy vui mừng, lập tức gửi vị trí của mình cho Vương Vĩ.

“Chuyện giải quyết rồi?”

Nghe họ nói chuyện, Lâm Vũ Chân hỏi.

“ừ”

Diệp Khinh Vũ kéo tay của Lâm Vũ Chân: “Người quản lý của tớ nói giải quyết rồi, là ông chủ dùng các mối quan hệ, trả giá không nhỏ mới giải quyết được”

Người cô đắc tội dù sao cũng là cậu chủ nhà họ Tô, sợ là cái giá phải trả sẽ không thể nhỏ được.

Cô nghĩ, đợi hết hạn hợp đồng, không cần biết công ty đưa ra điều kiện gì, cô đều phải ký thêm mấy năm với ông chủ, kiếm thêm tí tiền cho công ty, báo đáp ông chủ thật tốt.

“Nhưng cậu không phải nói thiếu gia nhà họ Tô đó tính tình hung hăng ngang ngược, không dễ nói chuyện sao”

Lâm Vũ Chân có chút không tin.

Loại người đó có dễ giải quyết vậy không, trước đây Diệp.

Khinh Vũ cũng nói, ông chủ của họ tuy có chút quan hệ trong giới, nhưng đối với Nhà họ Tô thì không có cách nào cả.

Bây giờ nói giải quyết là giải quyết, nghe vào có chút không đúng lắm.

“Khinh Vũ, bây giờ Thành Hải đối với cậu mà nói là nơi thị phi, đừng chủ quan, người quản lý đó..”

Lâm Vũ Chân nhíu mày nói.

“Anh ấy đáng để tớ tin tưởng”

Diệp Khinh Vũ biết Lâm Vũ Chân là vì lo cho cô, vỗ mu bàn tay của Lâm Vũ Chân nói, “Tớ luôn coi anh ấy là anh trai, bao năm nay nếu không phải anh ấy bảo vệ tớ, tớ sớm đã bị… yên tâm đi, trong lòng tớ có tính toán”

Cô có chút vui vẻ, chuyện giải quyết rồi, giống như mây đen phủ trên đầu đã tan ra, lại nhìn thấy ánh dương rồi.

Thấy Diệp Khinh Vũ có quyết định rồi, Lâm Vũ Chân cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Chỉ cần chắc chắn cô an toàn, vậy là được rồi.

“Lần này về chắc rất nhanh có thể khôi phục công ty, người đại diện của công ty cậu, đến lúc đó tớ nói với công ty, cái này tớ có thể làm chủ”

Đại diện cho sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân cũng nói với Diệp Khinh Vũ rồi, Diệp Khinh Vũ đương nhiên đồng ý ngay.

Lâm Vũ Chân giúp bản thân, bảo vệ bản thân như vậy, chút chuyện nhỏ này cô không thể từ chối.

“Yvel Tô Vân cũng rất kích động, “Vậy em trông chờ buổi hòa nhạc của chị Khinh Vũ rồi!”

“Em đói”

Diệp Khinh Vũ chỉ chỉ đầu của Tô Vân, “Sắp thi đại học rồi, thi cử quan trọng hơn! Thi tốt chị mới tặng vé cho em, nếu không, miễn bàn nhé!”

“Hu hu… em nhất định phải thi được thành tích tốt!”

Rất nhanh, bảo vệ bên ngoài chạy qua, nói có người đi vào trong sân của biệt thự Lâm thị, hỏi có phải bạn của họ không.

Thấy là bạn của Diệp Khinh Vũ, Giang Ninh gật đầu, bảo vệ rất nhanh để Vương Vĩ vào.

Trên dưới đánh giá Vương Vĩ một cái, mất Giang Ninh khẽ co rút, rất nhanh phán đoán được Vương Vĩ chắc vẫn bị đánh rất tàn nhãn, trên người thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng trên mặt lại rất sạch sẽ, nhìn không ra bất kỳ cái gì Rất hiển nhiên, người ra tay có chọn chỗ để đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play