Chương 37 Gỡ không được nút thất chết
Lâm Cường không thèm để ý Hắc Hổ nổi khùng, tỏ vẻ
anh dũng trước mặt thuộc hạ thì có tác dụng gì?
Ngay cả chuyện cỏn con này còn làm không xong, xem
ra Hắc Hổ này cũng chả tài giỏi như thiên hạ đồn.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Cường thấy Lâm Tiêu
gọi đến, thì vô thức nhíu mày lại.
“Bạ”
Ông bước ra ngoài tiếp điện thoại.
“Qua chỗ ba ngay lập tức!”
Giọng Lâm Tiêu đầy uy nghiêm, nói xong cúp luôn điện
thoại.
Lâm Cường hơi nghi ngờ, nghe giọng điệu của Lâm Tiêu
có vẻ đang tức giận, không biết là vì sao.
Không dám chậm trễ, Lâm Cường lập tức lái xe đến khu
biệt thự của Lâm Tiêu.
Ông chạy xộc vào cửa, khuôn mặt lo lắng: “Ba, đã xảy ra
chuyện gì? Hay là thăng nhóc Lâm Phong lại làm gì
khiến ba giận rồi? Con về nhất định sẽ dạy dỗ nó!”
Lâm Tiêu ngồi ghế, từ từ mở mắt: “Không phải Lâm
Phong”
“Không phải nó? Vậy ai làm ba giận?”
“Là anh!”
Bỗng Lâm Tiêu quát lên: “Lâm Cường, có phải anh sai
người đến phá chuyện thi công nhà xưởng của Lâm Vũ
Chân hay không?”
Lâm Cường trong lòng lộp bộp vài tiếng, sau ông cụ lại
biết được chuyện này?
Hắc Hổi
Cái thứ vô dụng! Thuộc hạ của gã cũng toàn một lũ phế
vật!
“Không sai, là con”
Lâm Cường không phủ nhận, gật đầu nhận luôn.
Ông biết Lâm Tiêu mà lên tiếng hỏi thì chắc chắn đã biết
rồi, ông không giấu được, ngụy biện sẽ chỉ càng khiến
cho Lâm Tiêu thêm tức giận mà thôi.
“Tại sao?”
Lâm Tiêu nghiêm mặt, nhưng rõ ràng là không còn tức
giận như vừa rồi nữa.
“Bởi vì Lâm Vũ Chân ăn cây táo rào cây sung!”
Lâm Cường nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta cấu kết với
Hoàng Ngọc Minh, muốn chiếm đoạt gia sản nhà họ
Lâm chúng ta! Có lẽ ba không biết, tháng này nhà họ
mua hai cái xe BMW, giá đến năm trăm ngàn! Nhà họ lấy
đâu ra lắm tiền thế?”
Con ngươi Lâm Tiêu co rụt lại.
“Lâm Vũ Chân nhìn có vẻ ngây thơ lương thiện, nhưng
thực ra lại lòng lang dạ sói, cô ta đã bất mãn với nhà họ
Lâm đã lâu, bất mãn với ba, lòng ôm oán hận, vậy nên
mới định nhân cơ hội này chiếm luôn sản nghiệp nhà họ.
Lâm!”
Lâm Cường thở dài nói: “Mấy năm nay nhà họ ngoài
chuyện ngửa tay xin tiền thì đã làm được gì cho nhà họ.
Lâm chứ? Không làm một cái gì cả!”
“Chúng ta luôn tiếp tế cho họ, nhưng họ thì sao? Lấy oán
báo ân!”
“Hiện giờ, bọn họ còn chưa thoả mãn, còn muốn nhiều
hơn nữa, con thân là con trưởng của nhà họ Lâm, tuyệt
đối sẽ không cho phép những tên trộm đó chiếm đoạt
một cắc nào từ nhà họ Lâm!”
Mặt Lâm Tiêu hơi giãn ra.
“Hạng mục này rất quan trọng, chúng ta đầu từ rất nhiều
vào đó, anh phá hoại chúng, tức là đang gây tổn thất
đến lợi ích của chính chúng ta!”
Lâm Tiêu gõ nhẹ ngón tay vào bàn.
“Con cũng không muốn”
Lâm Cường cười khổ, vẻ mặt tiếc hận: “Nhưng lúc cần
quyết đoán lại do dự thì sự việc sẽ ngày càng trở lên
không thể kiểm soát nổi, nếu thật sự để cho bọn Lâm Vũ
Chân tóm gọn rồi thì làm gì còn cơ hội cho chúng ta đòi
lại?”
“Chuyện này con vốn định không để ba biết, một mình
con gánh là được, ba lớn tuổi rồi, không cần phải quá lao
lực vì nhà họ Lâm nữa, là con vô dụng, khiến ba phải lo
lắng”
Lâm Cường tỏ vẻ hiếu thuận, lo lắng quan tâm hết mức,
khiến cho Lâm Tiêu càng thêm hài lòng.
“Nãy Lâm Văn có đến tìm ba, trách con gây cản trở Lâm
Vũ Chân”
Lâm Tiêu bảo: “Xem ra Lâm Văn cũng biến chất rồi,
tham lam hơn, ngày một nham hiểm hơn, ba rất thất
vọng”
“Chú ba đúng là quá đáng!”
Lâm Cường tức giận: “Em hai liều mạng làm việc tỉnh lị
vì nhà họ Lâm, con vì chuyện làm ăn của nhà họ Lâm
trăn trọc ngày đêm chưa được bữa nào ngon giấc, còn
nó thì sao?”
Ông càng nói, Lâm Tiêu càng tỏ ra thất vọng.
Nếu như không phải trên người Lâm Văn vẫn đang còn
chảy dòng máu của ông, thì ông đã kệ xác Lâm Văn từ
lâu rồi.
“Ba, ba yên tâm, con sẽ bảo vệ nhà họ Lâm, tuyệt đối sẽ
không để bất cứ ai chiếm được một phân tiền nào của
nhà chúng tal”
Lâm Cường trịnh trọng hứa.
Lâm Tiêu gật đầu: “Có câu này của con, thì ba yên tâm
rồi, nhà Lâm Văn bên kia..”
“Con có đối sách, ba không cần lo lắng, giao tất cả cho
con là được”
An ủi Lâm Tiêu một lúc, nói những lời ông cụ thích nghe,
†âm tình Lâm Tiêu tốt lên trông thấy.
Lâm Cường rời đi, mặt hầm hầm suốt đường.
Ông không ngờ, Lâm Văn trước giờ vẫn nhu nhược vô
dụng lại dám đến tố cáo ông.
Nhưng rồi thì thế nào?
Trong mắt Lâm Tiêu, đứa con cả là ông đây mới xuất
sắc nhất, là người ông tin tưởng nhất, lời Lâm Văn nói
ông coi như gió thoảng bên tai.
“Xem ra nút chết này không gỡ được rồi!”
Ánh mắt Lâm Cường vô cùng lạnh lẽo: “Chú ba à, là chú
tự đâm đầu vào chỗ chết, đừng trách anh cả độc ác!”