Hoàng Ngọc Minh đến Phương Bắc giúp A Phi làm một số chuyện, tính ngày tháng có lẽ là sắp về rồi.

Bên mình có người biết dùng não một chút thì Giang.

Ninh bớt việc đi rất nhiều, ít nhất thì có nhiêu chuyện hắn không phải giải thích cặn kẽ, Hoàng Ngọc Minh đã có thể lĩnh ngộ thấu triệt, hơn nữa, thu xếp cũng rất chu đáo.

Anh CẤU đánh đấm lhì qượếf ng Xộn ben n2 cái là coi như toang.

Mà hần đâu biết, anh Cẩu còn cho rằng hản đang khen gã, vừa ra cửa đã chém gió khoe khoang với đám anh em.

Lúc này.

Phương Bắc!

Nhà họ La!

Sắc mặt La Vĩnh Càn tái mét, nhìn tấm ảnh trong tay, gân xanh trên trán nổi lên cưồn cuộn.

“Soạt..”

Ông ta xé nát vụn tấm ảnh Diệp Cuồng bị người ta treo lên, tức đến vỗ mạnh vào bàn.

“Há lại có lý này! Há lại có lý này! Chẳng lẽ tên khốn kia không biết Diệp Cuồng là người của nhà họ La?”

Diệp Tâm Hoả đứng một bên không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt rất khó coi.

Ông ta là sư phụ của Diệp Cưồng, người khác nhắc đến Diệp Cuồng chắc chắn sẽ nói đến ông.

Nhưng giờ thì sao, vừa nói đến Diệp Cuồng, mãnh hổ Phương Bắc, là người bị người ta lột sạch, trên người còn một cái quần sịp hoa, bị người ta treo lên ngọn hải đăng, mà sư phụ của tên đó là là Diệp Tâm Hoả!

Tên tuổi của ông sẽ đồng thời xuất hiện cùng với lột sạch, quần hoa, treo lên ngọn hải đăng.

Diệp Tâm Hoả cao ngạo cả đời, chưa từng bị người ta làm nhục đến mức này!

Càng không nói đến, trước đó không lâu ông ta còn giết chết Tàn Kiếm, lại càng khiến cho uy danh của ông nổi lên như mặt trời ban trưa.

Nhưng hiện giờ bị dội một gáo nước lạnh dập thành tro.

Tàn.

“Giang Ninh kia có lai lịch thế nào?”

La Vĩnh Càn không nhịn được.

Ông ta không ngờ, tỉnh thành Thiên Hải lại trở nên phiền phức như vậy, giải quyết xong Ông Phó, giờ lại thêm một Giang Ninh, hơn nữa còn ngông hơn cả Ông Phó, không biết điều, lại còn không có chút manh mối nào!

“Tôi điều tra rồi, không có bối cảnh gì cả”

Diệp Tâm Hoả trầm giọng nói: “Phương Bắc, chỉ có một nhà họ Giang, nhưng nhà họ Giang này sẽ không thèm để ý đến mảnh đất nhỏ bé Đông Hải kia”

La Vĩnh Càn nhíu mày, đương nhiên là ông ta biết nhà họ Giang, đó là hào môn đích thự!

cLà một gia tộc tâm cỡ.

Ông ta cũng chưa từng nghe nói đến nhà họ Giang có người tên là Giang Ninh, hiện giờ gia chủ của nhà họ.

Giang không có con cái, trước đây có tin đồn vợ của ông †a hồi trẻ có sinh cho ông ta một đứa nhỏ, nhưng đã chết từ mười mấy năm trước rồi.

Không thể nào, không thể có quan hệ với nhà họ Giang được.

“Tôi nghi ngờ, có khả năng là bí danh”

Diệp Tâm Hoả nói tiếp: “Là một thế lực nào đó ở Phương Bắc cố ý dẫn dắt ánh mắt của chúng ta”

“Hừ, cố ý à? Ai dám!”

La Vĩnh Càn cười lạnh: “Mạo danh người nhà họ Giang, là hành vi tự tìm chết!”

Mặc dù, Giang Ninh đó chưa từng thừa nhận là người nhà họ Giang, cũng không để lọt bất cứ tin tức nào nói đến chuyện hắn có liên quan đến nhà họ Giang cả, nhưng hán bá đạo như vậy, xác thực là khiến cho người †a nghĩ đến nhà họ Giang.

“Diệp Cuồng đâu?”

La Vĩnh Càn xua tay, giờ ông ta không muốn nghĩ đến chuyện này.

“Đã tìm về rồi, đóng cửa không ra ngoài.”

Gã còn mặt mũi nào ra ngoài nữa?

Không tự sát coi như đã có ý chí mạnh mẽ lắm rồi, nhưng Diệp Tâm Hoả biết, đồ đệ này của ông đã hoàn toàn tàn phế.

“Đáng chết!”

La Vĩnh Càn tức điên lên, đáng lẽ nhà họ La lại có thể có một mãnh tướng, nhưng giờ thì sao?

Chỉ có nhục nhã vô cùng!

Mất đi thế giới ngầm ở tỉnh Thiên Hải thì không nói làm gì, nhà họ La của ông ta liên tiếp bị người ta đạp xuống đất, cái mặt già của ông bị đánh cho sưng phù rồi!

Hiện giờ, tất cả mọi người ở Phương Bắc đều đang cười vào mặt nhà họ Lai “Gia chủ, tôi sẽ đi Thiên Hải một chuyến”

Diệp Tâm Hoả bỗng nói: “Chuyện nên giải quyết, người phải giải quyết, tôi sẽ giải quyết một thể!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play