“Thực lực của Tàn Kiếm rất mạnh, anh em Tề Hổ do đối phương phái ra cũng chết ở dưới kiếm của gã. Gia chủ, chúng ta có cần ra tay nữa không?”

“Chó nuôi mãi không thân!”

Người đàn ông uy nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Không thể giữ lại nữa”

Hắn ta biết rõ ông Phó nắm giữ rất nhiều tin tức của nhà họ La, một khi để ông ta ra ngoài sẽ là đả kích không thể lường được đối với nhà họ La.

Con chó già này đã hóa cáo, quá mức giảo hoạt, bây giờ mình còn có thể khống chế, nhưng một khi nhà họ La giao tiếp đến đời kế tiếp trong tay, chưa chắc có thể đè ép được ông Phó.

“Mặt khác, điều tra tung tích của con gái ông ta, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”

Đây là mệnh lệnh!

“Vâng!”

Trong phòng sách chỉ còn lại có một người đàn ông.

Hắn ta im lặng tới mười mấy phút, hình như đang suy nghĩ các cách ứng phó tiếp theo.

Đến trình độ của bọn họ, mỗi một bước đi đều rất quan trọng, không chỉ phải suy nghĩ tới đổi thủ ngoài mặt của mình, càng phải suy nghĩ tới những đối thủ đang ở trong bóng tối.

Dưới sóng lớn, chỉ cần có chút sơ ý chính là thịt nát xương tan!

Mà bây giờ, ông Phó đã thành một mồi dẫn lửa, một quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào!

Không giải quyết thì không được nữa.

“Hi vọng ông có thể thông minh một chút, ngoan ngoãn giao ra tỉnh Thiên Hải, bằng không… cũng đừng trách tôi không nhớ tình xưa!”

Trời sáng rồi.

Trong đám dân chúng bình thường, tin tức đáng sợ tất nhiên đã sớm được phong tỏa, nhưng ít nhiều gì bị truyền ra. Trong giây lát, cả tỉnh thành đều thần hồn nát thần tính.

Buổi tối chẳng còn mấy ai dám ra ngoài chơi, việc chỉ †iêu ở trung tâm thương mại cũng giảm bớt, chợ đêm càng vắng vẻ hơn, thậm chí còn không ai dám bày quán.

Mà ở Đông Hải lại hoàn toàn là một cảnh tượng khác.

Đây là cấm địa!

Cho dù bên ngoài nguy hiểm thế nào đi nữa, đáng sợ thế nào đi nữa, nhưng ở đây vẫn an toàn.

Không ít người tràn vào Đông Hải, càng làm cho người trong Đông Hải lập tức nhiều hơn.

Nhiệm vụ của đám người Chương Trình bây giờ chính là duy trì tốt trật tự ở chợ sáng, chợ Nam Phổ.

Mấy ngày nay, bọn họ đều nghe nói giới ội đen ở tỉnh thành rung chuyển, gần như mỗi đêm đều có rất nhiều người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

So sánh ra, có thể còn sống đã thật sự rất tuyệt vời.

“Đại ca, ông Phó thắng rồi”

Người đàn em vừa xử lý xong chuyện sạp nhỏ, đi tới bên cạnh Chương Trình và hạ thấp giọng nói: “Chắc tỉnh có thể ổn định rồi chứ?”

Chương Trình không nói gìNgười của Lâm Hải thương vong thê thảm, bây giờ tất cả đều đã rút. Chúng ta có thể trở lại hay không?”

Chương Trình ngẩng đầu, liếc nhìn hắn: “Cậu muốn trở về à?”

Người đàn em khẽ gật đầu.

“Vậy cậu trở về đi”

Giọng điệu Chương Trình rất bình tĩnh.

“Tôi… đã không thể quay về nữa.”

Hắn nói xong thì im lặng, tiếp tục đi làm việc.

Người đàn em vô cùng kinh ngạc, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Cao Phi ngăn lại.

“Không thể quay về. Tôi cho cậu biết, tỉnh thành mới chỉ bắt đầu thôi, còn chưa kết thúc đâu. Bây giờ đi về chỉ có một con đường chết.”

Anh ta hoàn toàn không khách sáo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỗ an toàn nhất chính là chỗ này. Lời như vậy, đại ca sẽ không nói ra nữa. Có tin hay không là tùy các cậu.”

Cao Phi nói không sai, bây giờ chỗ an toàn nhất chính là Đông Hải!

Nơi nào có Giang Ninh chính là nơi an toàn nhất.

Lúc này Giang Ninh đang hưởng thụ trong chăn ấm, trên chăn còn lưu lại mùi thơm trên người Lâm Vũ Chân.

“Giang Ninh! Dậy ăn sáng đi!”

Bên ngoài vọng đến giọng nói của Lâm Vũ Chân.

Ở nhà, cô ngại khi phải gọi anh là chồng. Cô nhóc này có gì phải xấu hổ chứ?

“Reng reng…

Điện thoại di động đổ chuông.

Giang Ninh cầm lên xem, khóe miệng cong lên đầy ẩn ý.

“Người đại diện mới… tới rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play