Giang Ninh chỉ cảm thấy ông Phó thật tinh mắt.

Lâm Vũ Chân đương nhiên là cô gái tốt, Giang Ninh hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác.

Bữa tiệc bắt đầu.

Ông Phó tùy ý nói chuyện với đám người Chương Trình, quản gia Triệu ở bên cạnh sắp xếp mang thức ăn, mang rượu lên.

Không ai nói tới chuyện của nhà họ Lục, cũng không ai dám nói chuyện tỉnh mất lại được lấy về, lại không ai nói chuyện Giang Ninh cầm vũ khí trong tay, chém cao thủ nhà họ Lục, một lần hành động đánh cho nhà họ Lục phải quay về Lâm Hải.

Bọn họ thậm chí không đoán ra được tại sao ông Phó lại mời Giang Ninh tới đây.

Hai con cọp này ngồi bên nhau, chẳng lẽ không đánh nhau sao?

Nếu Giang Ninh muốn tới tranh đoạt thế giới ngầm ở tỉnh, vậy bữa tiệc hôm nay tám chín phần chính là Hồng.

Môn Yến!

Nhưng Giang Ninh lại dẫn cả người phụ nữ quan trọng của mình đến.

Đám người Chương Trình hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì. Bọn họ chỉ lo lắng, kiêng ky, bất an và khẩn trương.

Nhưng vẻ mặt Giang Ninh lại bình tĩnh, có vẻ vô cùng thản nhiên tùy ý nói chuyện với ông Phó, trò chuyện vê chuyện đã qua của tỉnh, trò chuyện về những chuyện thú vị trong thế giới ngầm, thậm chí còn nói về chuyện khi ông Phó còn trẻ.

Anh lại giống như người bạn cũ tới uống rượu và nhớ lại quá khứ, nhìn qua làm gì giống kẻ thù?

Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng mời ông Phó một chén rượu, chúc ông ta sinh nhật vui vẻ.

Bầu không khí trong bữa tiệc dần dần thả lỏng, đám người Chương Trình cũng thư giãn hơn, từng người qua mời rượu ông Phó, mời rượu cho Giang Ninh.

Giang Ninh không uống, cũng không cho Lâm Vũ Chân uống. Đương nhiên, cũng không ai dám yêu cầu cô gái Lâm Vũ Chân này uống, bọn họ đều tự mình uống cạn một chén. Lâm Vũ Chân có thể cầm chén rượu lên thì bọn họ đã rất cao hứng rồi.

Qua ba vòng rượu, mặt ông Phó hơi ửng đỏ.

Hơn hai mươi năm qua, hôm nay xem như là lần ông ta uống nhiều nhất rồi.

“Lão Triệu, mang bánh sinh nhật lên”

Uống rượu xong, thức ăn cũng ăn rất nhiều, cũng đến lúc phải để mọi người chia bánh sinh nhật.

Nhưng vừa nghe được bắt đầu chia bánh sinh nhật, vẻ mặt đám ông trùm Chương Trình lập tức trở nên căng thẳng.

Ởtrong giới xã hội đen, chia bánh gato còn có ý nghĩa khác, nhưng không chỉ là chia bánh sinh nhật mà còn là chia cả địa bàn!

Ông Phó cuối cùng đã muốn ra tay rồi sao?

Trên mặt một đám người vẫn tươi cười nhưng trong lòng lo lắng không yên, có vài người không giấu được, tay cầm chén rượu cũng khẽ run lên, cũng không biết là do hơi rượu bốc lên, hay bọn họ thật sự quá khẩn trương nữa!

Giang Ninh không có phản ứng gì, Lâm Vũ Chân lại hơi †ò mò. Không phải là chia bánh ga-tô thôi sao, có cần phải kích động như vậy không? Lẽ nào những người này chưa từng ăn bánh ga-†tô?

Không thể nào.

Quản gia Triệu cẩn thận đặt bánh ga-tô lên bàn, lại mang dao ăn đưa đến trước mặt ông Phó.

“Tôi năm mươi tuổi, ở trong giới của chúng ta thì tuổi này.

thật sự không thể nói là trẻ nữa”

Ông ta xúc động nói một câu: “Có đôi khi nhìn các người, tôi sẽ nghĩ tới mình khi còn trẻ tuổi. Khi tôi ở tuổi này của các người, có lẽ tôi cũng giống với các người, có rất nhiều điều theo đuổi, rất nhiều mong ước.”

Ánh mắt ông Phó nhìn lướt qua từng người một: “Con người mà không có chút tham vọng, vậy không phải là sống uổng đời này sao?”

Đám người Chương Trình gật đầu nói phải.

“Nhưng khi sống đến tuổi này, tôi lại suy nghĩ, con người sống cả đời, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?”

Ông Phó quay đầu, nhìn Chương Trình: “Cậu biết cái gì là quan trọng nhất không?”

Chương Trình mỉm cười: “Tiền là quan trọng nhất”Ông Phó lại hỏi những người khác, đều là những đáp án khác.

nhau.

Ông ta chỉ cười, cuối cùng lắc đầu: “Sống sót… mới là quan trọng nhất.”

Một đám người không dám nói tiếp nữa, thậm chí ngay cả cười cũng sắp không cười được.

Đây không phải là Hồng Môn Yến thì là gì?

Tàn Kiếm đâu?

Bọn họ hình như đều không nhìn thấy Tàn Kiếm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play