Lục Thiên nhíu mày. Trong ấn tượng của ông ta hoàn toàn không có cái tên này.

Hình như phía bắc cũng chưa từng nghe cái tên này. Đây lại là người nào thế?

“Tôi đã điều tra qua, Giang Ninh này cũng không có bối cảnh gì, nghe đồn là một gã vô gia cư, bây giờ đang ở rế nhà họ Lâm ở thành phố Đông Hải.”

Đám người Lục Thiên càng kinh ngạc hơn. ; MộI kẻ vô gia cư? Còn ở rể? Người như vậy lại có thể khống chế giới xã hội đen Đông Hải à?

“Con rối?”

Băng Long lập tức có suy đoán: “Tôi thấy nhất định là con rối của một nhân vật lớn nào đó. Hừ, một tên vô gia cư, đúng là nực cười!”

Không chí là gã vô gia cư còn ở rể, nhân vật lớn nào có thể treo loại thân phận này lên đầu mình chứ? Điều này quá mất mặt.

Cho nên bọn họ lập tức chác chản Giang Ninh là một con rối, chỉ làm việc giúp cho một nhân vật lớn nào đó mà thôi.

“Điều tra! Điều tra rõ ràng cho tôi! Điều tra lai lịch phía sau Giang Ninh này!”

Lục Thiên lập tức ra lệnh.

Bất chợt, ông ta đứng lên: “Nếu Lục Tâm không sao, vậy chúng ta cũng nên làm việc rồi.”

“Dọn sạch tỉnh bên này đi!”

“Vâng!”

Mấy người Băng Long hô to.

Bây giờ, ngoại trừ mấy người Chương Trình hồ đồ, ngu xuẩn ra, những người khác đều ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Chỉ cần giải quyết đám người Chương Trình, bọn họ sẽ hoàn toàn nắm được tỉnh Thiên Hải.

Đám người Lục Thiên đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên nhận được điện thoại từ Lâm Hải gọi tới.

Lục Thiên nghe được câu đầu tiên liền biến sắc.

“Bà nói gì? Lục Tâm chết rồi à?”

Lục Thiên nổi giận.

Hai người Băng Long và Huyết Long càng hoảng sợ hơn.

Lục Tầm chết rồi?

Không phải nói người của Đông Hải đã đưa bọn họ trở về sao? Làm sao có thể chết được?

Sắc mặt Lục Thiên càng lúc càng khó coi, tay cầm điện thoại run rẩy, đôi mắt kia lập tức đỏ ngầu!

Lục Thiên để điện thoại xuống, không nói một lời, đột nhiên đập điện thoại xuống đất, nó lập tức nổ nát!

“Đại ca”

Huyết Long kêu lên một tiếng.

“Quay về Lâm Hải!”

Lục Thiên gần như nghiến răng gắn ra từng từ một: “Bạo Long… cũng đã chết rồi!”

Hai người Huyết Long và Băng Long nghe vậy đều choáng váng.

Bạo Long cũng chết rồi à?

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?

“Quay về Lâm Hải!”

Lục Thiên không nói nữa. Trong điện thoại, vợ ông ta cứ khóc suốt, không nói được chuyện gì rõ ràng nên ông ta phải trở về một chuyến.

Lục Tầm chết rồi!

Con trai duy nhất của ông ta đã chết rồi!

Ngay cả Bạo Long anh em của ông ta cũng chết rồi!

Rốt cuộc là ai?

Là ai?

Buổi tối ở tỉnh thành dường như có chút không yên tĩnh.

Dường như có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra. Không ít người đều nơm nớp lo sợ, sốt ruột lại bất an như đang chờ đợi ngày diệt vong tới.

Mà ở một sơn trang yên tĩnh cách tỉnh thành không xa.

Ông Phó lại đang ở đây.

Ông ta không trúng độc, gương mặt hồng hào, sắc mặt cũng rất tốt.

Ngồi ở trong đình nghe tất cả tin tức rồi im lặng một lúc lâu.

“Tôi vốn muốn cậu đi giết Bạo Long và Lục Tầm để đổ tội cho Giang Ninh, nhưng không ngờ chính hắn tự bước Vào ván cờ này”

Một lúc lâu sau, ông Phó mới mở miệng nói: “Mượn đao giết người, nhưng con dao này lại tự nhiên chủ động ra tay”

Đôi mắt ông ta sâu thẳm, càng nhìn càng không hiểu nổi Giang Ninh.

Càng như vậy, ông ta lại càng kiêng ky.

“Hán có thể chịu được cơn giận của Lục Thiên không?”

Tàn Kiếm hỏi.

Năm anh em dưới tay của Lục Thiên đã bị mình giết mất hai người, bây giờ Giang Ninh lại giết thêm một người, chỉ còn lại Huyết Long và Băng Long.

Nhưng trên thực tế, Tàn Kiếm biết rất rõ, Lục Thiên mới là người mạnh nhất trong mấy anh em kia!

“Cái này thì phải xem mới biết được. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là Giang Ninh muốn lấy gì từ chỗ của tôi.”

Ông Phó nói với ẩn ý sâu xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play