“Nếu không thay đổi quy tắc, những điều này sẽ thường xuyên xảy ra. Cho nên, dòng họ nhà anh không dám đặt sự phát triển của cả dòng họ gửi gắm lên một người, vì sợ một ngày nào đó đột nhiên bị giết.”

Giang Ninh liếc mắt nhìn Lance: “Lúc nào cũng sống trong sợ hãi, thật nhàm chán.”

Lance hít một hơi thật sâu, lắc đầu rồi cười khổ: “Đúng là rất nhàm chán.”

Mỗi ngày anh ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng, tức là có người đến giết mình thì một là chết, hai là may mắn sống sót.

Thậm chí anh ta không biết khi nào thì mình sẽ chết hay sẽ chết trong tay ai.

Dù sao những trận chiến giữa các thế lực lớn đều đẫm máu và tàn khốc, sự thù hận được tích lũy trong mấy thập niên, thậm chí là trắm năm chứ đừng nói đến những kẻ có mối thù hàng trăm năm thì lại càng như nước với lửa.

Nhàm chán, đương nhiên là nhàm chán.

Có ai sống mà lại chờ chết chứ, nhưng anh ta có thể làm gì?

Là một thành viên của dòng họ Zoro, những quý tộc kỳ cựu như bọn họ sẽ tiếp tục lớn mạnh, mạnh đến mức không ai dám tùy tiện khiêu khích bọn họ, hoặc là bị giết bởi các thế lực mới nổi và hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.

Lance ngồi xuống ghế, tâm trạng buồn phiền, những lời nói vừa rồi của Giang Ninh khiến anh ta cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa.

Đương nhiên, anh ta vẫn sợ chết và cũng không muốn chết, nếu không thì chỉ cần anh ta bước ra khỏi phòng của Giang Ninh, sẽ lập tức có người tới giết anh ta.

Cùng lúc đó, thỉnh thoảng những tiếng la hét thảm thiết trên du thuyền lại vang lên.

Tiếng bước chân hỗn loạn, đâu đâu cũng có người chạy trốn.

Cát Mê sắp điên rồi! Suýt chút nữa thì anh ta đã bị giết!

Nhìn thấy một bóng đen ở phía sau đuổi theo rất nhanh, trong lòng Cát Mễ  Sợ run, rốt cuộc những kẻ điên này là ail ‘Amt Đột nhiên, bóng đen kia ngã xuống đất, tai mắt mũi miệng đều chảy máu!

Cát Mễ hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn, Giang Ninh võ võ bàn tay của mình, một ít bột trắng đang vương vãi trên người bóng đen, phát ra âm thanh xèo xèo.

“Võ sĩ Nhật Bản, hừ.”

Phương Ngân khịt mũi, vẻ mặt khinh thường.

Anh ta đang vui vẻ trong phòng thì bỗng nhiên mất điện đèn tắt, bên ngoài có tiếng la hét thất thanh khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Anh ta mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho dù có giết người cũng không liên quan đến anh ta.

Nhưng nó không được ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta.

“Võ sĩ Nhật Bản? Là người của Yamaguchil”

Cát Mễ vừa nghe thấy Phương Ngân nói kẻ này là người Nhật Bản, anh ta nghiến răng nghiến lợi: ‘Những tên khốn kiếp này, vậy mà có thể bạo tay như thế, dám tới đây giết nhiều người như vậy!”

Anh ta liếc mắt nhìn Phương Ngân, nếu không phải Phương Ngân ra tay kịp thời thì anh ta đã chết rồi.

“Cái mạng này của anh là của tôi, chỉ có tôi mới có thể giết anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play