Lâm Vũ Chân không muốn như thế.

Thứ cô làm được tốt nhất là duy trì sở nghiên cứu.

Tài chính, sân bãi hay những bộ phận có liên quan, ngay cả tới dụng cụ rất khó kiếm, bọn họ cũng trả cái giá đắt, gửi qua bên phía Đông Hàn kia để bọn Rollin nghiên cứu. Nếu như vậy rồi còn không thành công được, vậy đừng nói chỉ Lâm Vũ Chân thất vọng, mà đám người Rollin cũng sẽ thấy xấu hổ với Giang Ninh, với Lâm Vũ Chân.

“Tiến sĩ La, có gì cần thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Lâm thị sẽ dốc hết toàn lực đầu tư vào hạng mục này, đó là không có hạn định!” Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vũ Chân nói ra lời này.

Quyết tâm của cô cũng khiến cho đám người Rollin tin tưởng.

“Vũ Chân, không giấu gì cô, mười mấy năm trước, chúng tôi đã muốn tìm ra được một bộ con chip cho quốc gia của chính mình! Vào thời điểm đó, chúng tôi hùng tâm tráng chí, nhưng hoàn cảnh quốc nội bấy giờ, một lời khó nói hết.”

Rollin than thở, lắc đầu: “Kỹ thuật không quan trọng, nhân tài không để tâm. Nịnh nọt, biết uống rượu hội xã giao mới được đề bạt, nếu không căn bản là những lãnh đạo kia không thông qua hạng mục cho ông.”

Nói đến đây, trong lòng cô sẽ giận dữ!

Nếu không như thế, làm sao bọn họ lại bị ép phải ra xa ở nước ngoài, khai phá nhiều vì công ty ở thành phố Hàng Thiên này như vậy?

Bọn họ đều là không còn cách nào, cùng đường!

Hoàn cảnh trong nước đã như thế, không có người nào thật sự coi trọng khoa học kỹ thuật, bọn họ nhìn cũng đều thấy đau lòng, nhìn thấy đều khó chịu, lại không có cách nào dời được sự nghiệp của mình sang nơi khác.

Bọn họ luôn hy vọng, rằng có một ngày, nhất định bọn họ có thể quay về, nhất đinh là họ sẽ trở về!

Nếu năm đó còn có một xí nghiệp như Lâm thị đứng ra, ông ta dám chắc chắn hiện tại kỹ thuật sản xuất con chip cao cấp hàng đầu như vậy tuyệt đối sẽ thuộc về quốc gia mình!

“Nhất định chúng ta sẽ đuổi kịp những chênh lệch này, thậm chí, vượt qua bọn họi”

Lâm Vũ Chân còn nói rất thật thà: “Tôi tin như vậy!”

Rollin gật đầu.

“Chúng ta đều tin như vậy!”

“Bây giờ chúng ta còn thiếu gì sao?”

Lâm Vũ Chân đến sở nghiên cứu là để xem thử còn có gì mà cô có thể giúp đỡ được nữa không.

Rollin mỉm cười, Lâm Vũ Chân này coi như có lòng, khiến trong lòng ông ta thật sự vô cùng cảm động.

“Trước mắt mà nói những thứ khác cũng không còn thiếu nữa, còn nếu nó không nên thiếu, vậy người kia mới mãi mãi thiếu.” Rollin hít sâu một hơi, rằng lĩnh vực này không hề đơn giản như vậy.

Dù mấy người bọn họ đều là kỹ sư xây dựng hàng đầu, nhưng ở nơi không hề thân thuộc, họ vẫn cần có nhiều nhân tài hơn, để giúp đỡ cho nhau.

Trước nay nghiên cứu khoa học luôn cần có đoàn đội, chỉ dựa vào một cá nhân thì rất khó rất khó thành công.

“Mấy ngày nay thành phố Hàng Thiên có một phong hội kỹ thuật. Vũ Chân, hẳn là cô biết rồi chứ?”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play