Chuyến đi tỉnh thành này, mục đích của Giang Ninh đạt được rồi Dương nhiên, không phải hắn muốn dẫn Tô Vân đi xem trường đại học, đây chỉ là cái cớ mà thôi.

Tận mắt nhìn thấy ông Phó – người chiếm giữ tỉnh Thiên Hải hai mươi mấy năm, Giang Ninh mới hiểu vì sao ông Phó có thể làm được điều đó.

Không chỉ vì có Tàn Kiếm, là cao thủ dũng mãnh nhất, mà còn vì bản thân ông Phó chính là một con cáo giả, xảo quyết, hung tân, lòng dạ rất sâu!: Hai người gặp mặt, cái gì cũng không nói, chỉ uống trà nhưng chuyện gì cũng hiểu hết.

Giang Ninh biết tâm tư của ông Phó, ông Phó cũng biết được Giang Ninh tạm thời sẽ không coi ông là kẻ địch.

Nhưng không phải là kẻ địch chưa chác là bạn, nếu không phải bạn vậy thì có thể lợi dụng rồi.

Ngồi trên xe, Giang Ninh híp mắt, trong lòng âm thâm nghĩ: “Hèn gì mấy tên ở phương Bắc đều nhắm vào tỉnh Thiên Hải, nhưng hai mươi mấy năm cũng không ai tiến lên một bước”

Trật tự của bên đây luôn khó thiết lập, chính vì như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn đến rồi.

A Phi đã dẫn Hoàng Ngọc Minh đến phương Bắc bắt đầu hành động rồi, chắc sắp có kết quả rồi.

Giang Ninh không nghĩ nhiều, A Phi làm việc thì hắn luôn yên tâm.

“Anh rể?”

Tô Vân thấy Giang Ninh lên xe nhưng không nói chuyện gì, còn tưởng hán tức giận rồi.

Cô cẩn thận nhìn Giang Ninh: “Vừa nãy em nói đùa thôi, em nhất định sẽ học hành thật tốt, thi đậu đại học tốt!”

Giang Ninh quay đầu nhìn cô một cái: “Tùy em, đâu phải học cho tôi.”

Tô Vân chững lại, bĩu môi uất ức nói: “Sao anh thù dai thế?”

“Nếu là chị Vũ Chân đùa với anh, anh cũng giận à?”

Cô nói nhỏ.

“Cô ấy khác”

Giang Ninh rất thẳng thản, “Em ấy làm gì tôi cũng không giận”

“Tại sao chứ?”

Tô Vân không nhịn được mà hỏi.

“Cô ấy là vợ tôi”

Giang Ninh nhàn nhạt nói.

Tô Vân không nói gì nữa, lý do này thật sự không thể cãi lại được.

Nhưng cũng chưa từng thấy đàn ông nào lại chiều vợ đến mức này?

“Trường cũng xem xong rồi, trong lòng cũng có quyết định rồi, đi về học hành thật tốt”

Giang Ninh nhìn cô bé này một cái, sợ cô đi một chuyến mà tính tình trở nên ngang tàng hơn, “Nếu thành tích của em không tốt, sau này tôi sẽ không dẫn em ra ngoài chơi nữa: Mất của Tô Vân lập tức sáng lên.

Vậy có nghĩa là, chỉ cần bản thân thi tốt, Giang Ninh sẽ còn dẫn cô ra ngoài chơi?

“Nói rồi nhé!”

Cô đưa ngón trỏ ra, muốn móc ngoéo với Giang Ninh.

“Tôi không chơi trò con nít”

Giang Ninh lại không quan tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Về đến Đông Hải, Giang Ninh bảo anh Cẩu chở Tô Vân về trước, sau đó thông báo với những người khác tập.

hợp ở bãi huấn luyện ngoại ô.

Giông bão sáp đến rồi nhưng thực lực của đám anh Cẩu rõ ràng là cải thiện chưa đủ nhanh.

Ba mươi người, so với mấy tháng trước hoàn toàn có thể nói là hai người khác nhau.

Khí chất trên người họ đều không giống, ánh mát sắc bén mang theo sát khí đầy trời!

“Nghe nói, các người đều đột phá đến sáu phút rồi”

Giang Ninh nhìn lướt một vòng, không một ai dám để lộ biểu cảm kiêu ngạo lên trên mặt.

So với Giang Ninh ở trước mắt, họ vẫn quá yếu!

“Nhưng tôi vẫn không hài lòng”

Giang Ninh đưa tay ra, chỉ vào anh Cẩu mà nói, “Các.

người hỏi cậu ta, mấy cao thủ ở tỉnh thành, cậu ta có thể nắm chắc thắng được mấy người?”

Anh Cẩu không dám nói gì.

Mấy cao thủ bình thường thì bây giờ anh không sợ, dù không tháng nhưng cũng có thể bảo đảm không thua, nhưng yêu cầu của Giang Ninh tuyệt đối không chỉ cần họ không thua!

Mà họ phải chắc chắn thắng!

“Đừng tưởng bản thân nâng cao lên một tí là có thể thả lỏng”

Ngữ khí của Giang Ninh đột nhiên lạnh lẽo, “Tôi có thể nói với các người, các người vào tỉnh thành, sẽ không có một ai có thể sống sót quay về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play