Người đi đâu gọi một cuộc điện thoại: “Tôi cần cậu, xử lý đám nhà họ Lệ trong thời gian ngắn nhất, chiếm nơi đóng của đám nhà họ Lệ, sau đó giao lại cho tôi!”

“Tôi không cần biết cậu có nghe nói về đám nhà họ Lê chưa, nhưng nhiệm vụ lần này là một triệu đô la Mỹ!” Nói xong, gã bèn cúp điện thoại.

Trước nay hắn vốn không thích nói nhiều lắm, nhất là đối với một chuyện đơn giản như vậy.

Mấy người ngồi chung với nhau, mùi xì gà phiêu tán không ngừng, sương khói lượn lờ.

Mỗi khi bọn họ ngồi chưng với nhau, chính là lúc mọi người muốn thêm một khoảng hời lớn.

Trong lúc đó, ở chiến trường Trung Đông.

Lúc đêm dài người nghĩ là lúc thích hợp nhất để tự hỏi.

Lệ Tuyên Hoành không ngủ.

Hắn đang suy nghĩ chuyện gì? Nghĩ rằng vì sao bản thân còn chưa làm tốt, chưa làm đủ nghiêm túc, chưa đủ cẩn thận.

Anh ta còn lo lắng về phương hướng phát triển tương lại, chỉnh hợp tài nguyên  tài chính, thậm chí là cả vấn đề bồi dưỡng nhân viên tù từ.

Cũng hệt như mở một công ty lớn vậy, đúng là hiện tại mới khởi đầu mà thôi. Tương lai có thể đi xa đến đâu, thì hiện tại chính là trụ cột quyết định, rằng có thể đánh lao hay không.

“Hắn là ngài Giang đã nghỉ ngơi rồi.”

Lệ Tuyên Hoành nói: “Có một số việc mình vẫn chưa nghĩ được thấu đáo lắm, mai mình lại thỉnh giáo ngài ấy!”

Thấy Lệ Chính Thương đi đến, anh †a xoay xoay cái cổ, đã nghĩ ra được một đường, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó khó khống chế.

Anh ta cảm thấy tầm nhìn và đầu óc của mình không đủ. Những chuyện này, chỉ sợ còn phải phiên đến Giang Ninh.

Lệ Tuyên Hoành cứ luôn cảm thấy, rằng tâm nhìn của Giang Ninh cao xa hơn người thường.

Hệt như ngài ấy đứng trên đỉnh núi vậy, có thể nhìn thấy tất cả, bao quát toàn bộ người, chuyện hay cục diện, tất cả đều nắm trong tay.

Chuyện bản thân chưa lo lắng đến, chắc chắn Giang Ninh đã chú ý rồi.

Chuyện bản thân chưa làm tốt, hẳn Giang Ninh cũng đã nhìn thấy rồi. Tuy nhiên, nếu anh ta không hỏi, Giang Ninh sẽ không chủ động nói ra, tùy cho mình phát triển.

Áp lực lớn quái Lệ Tuyên Hoành tuyệt đối tin tưởng vào bản thân, nhưng anh ta cũng biết, bản thân cần phải chịu trách nhiệm với chính mình, không thể để xảy ra vấn đề.

“Ngày mai hỏi lại vậy!”

Lệ Chính Thương gật gật đầu: “Đó là chuyện lớn vô cùng quan trọng, không thể nói đùa được, không thể xảy ra vấn đề gì, nếu không chúng ta không gánh nổi!”

“Hơn nữa, ngài Giang đang ở đây chính là cơ hội để con học tập thật tốt, con hãy quý trọng đi!”

Hai ba con cứ ngồi ở đó, cũng lâu rồi họ không được nói chuyện với nhau một cách thật lòng như vậy. Bây giờ, vị sự phát triển của nhà họ Lệ, vì để củng cố cho gia viên mới này, bọn họ có thể nói chuyện cùng nhau đến sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play