Phạm vi ấy thực sự rất lớn!

Vòng tròn mà anh ta khoanh so với khu doanh trại bây giờ ước chừng lớn hơn tận mười mấy lần. Nhưng dù cho có là đất hoang đi nữa thì việc chiếm được nó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Dù sao, đâu có ai bằng lòng trơ mắt nhìn địa bàn người khác cứ mở rộng như vậy.

“Còn chỗ này, thì tôi muốn xây một bệnh viện!”

Chẳng đợi ai kịp lên tiếng, Lệ Tuyên Hoành tiếp tục nói: “Người bị thương của phe ta luôn phải dược kịp thời cứu chữa. Tôi có thể cho phép chiến sĩ của nhà họ Lệ chết trên chiến trường, nhưng tôi không cho phép bọn họ chết vì thiếu sự cứu trị từ các y bác sĩ!”

Cổ họng đám người vừa định lên tiếng nghẹn cứng lại, trong nháy mắt mũi cũng sụt sùi, chẳng ai nói thêm câu nào mà đều nhìn về phía Lệ Tuyên Hoành.

“Còn nơi này nữa.”

Lệ Tuyên Hoành tiếp tục khoanh một chỗ: “Ở đây, tôi muốn xây dựng một trường học.”

Âm!

Da đầu ai nấy đều tê dại!

Cứ như vừa bị sét đánh trúng vậy.

Trường học ư?

Lệ Tuyên Hoành nói đùa sao?

Đây là chiến trường đấy!

Trên chiến trường lại đi xây một trường học?

Anh ta điên rồi hay saol “Tôi mong rằng, con cái của các anh sau này sẽ có khả năng thay đổi hoàn cảnh ở nơi này. Dù không thể thay đổi đi chăng nữa thì bọn chúng cũng sẽ có được cơ hội để rời khỏi chốn này mà †ìm đến một cuộc sống tốt hơn.”

“Tôi muốn chúng được học, được đến trường để biết đến thế giới ngoài kia có hình dạng gì, và rồi chúng sẽ trở thành những con người thiện lành chứ không phải như chúng ta…”

Lệ Tuyên Hoành vươn tay ra, nhìn hai bàn tay của mình: “Dính máu tươi, giành giật lấy sự sống từ cái chết mỗi phút giây.”

Ánh mắt của cả thảy mười đội trưởng đều đã đỏ bừng hẳn lên.

Con cái họi Điều quan trọng nhất đối với họ chính là người nhà, chính là những đứa con của họ.

Bọn họ không bao giờ muốn để cho những đứa con của mình sau này lớn lên cũng giống như mình vậy, trở thành lính đánh thuê, thành con tốt thí trên chiến trường, thành một công cụ.

Lệ Tuyên Hoành nói rằng nhà họ Lệ muốn giáo dục cho đám trẻ này, để chúng có thể bước ra thế giới bên ngoài!

Có thể thay đổi nơi đây thì chẳng còn gì tuyệt hơn, nhưng họ cũng biết điều này khá khó. Nhưng dù cho không thay đổi được thì chí ít, đám trẻ có thể rời đi, ra khỏi đây, đến một thế giới rộng lớn hơn.

“Ở đây!

Bút trong tay Lệ Tuyên Hoành lại khoanh thêm một vòng khác, nhấn sức viết thêm hai chữ: “Tôi mong rằng, có thể xây dựng nơi này thành gia viên của chúng tai”

Oành!

Hai chữ “gia viên” này gần như khiến niểm hạnh phúc của họ vỡ òa trong chớp mắt. Hai chữ này, đã biết bao lâu rồi bọn họ chẳng được nghe thấy, lại chẳng hề nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play